Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 444: Thế Này Là Trong Triều Có Sao Chổi

.



Chương 444: Thế Này Là Trong Triều Có Sao Chổi
Vì vậy chuyện Vũ Văn Phong làm Vạn Bá cũng không biết. Hơn nữa lập trường vốn cũng không giống nhau, khác với đám người bán đứng Tiêu gia.
Vạn Bá nhìn Vạn Hổ: “Vạn Hổ! Ngươi còn không mau nhận lỗi với Công chúa! Ban đầu trên đường lưu đày ngươi không hề khách sáo với Công chúa!”
Vạn Hổ nhìn cô nương cười tươi xinh đẹp trước mắt, trong lúc nhất thời mặt đỏ lên, trầm giọng nói: “Công chúa, lúc trước đều là ta không tốt, gây thêm phiền phức cho Công chúa.”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Không, ngươi làm rất tốt, lúc trước ta đã rất thích ngươi rồi.”
“Sau này ngươi cứ tiếp tục chấp pháp công bằng trong căn cứ này của ta là được!” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Vạn Hổ lập tức nói: “Xin Công chúa yên tâm, nhất định Vạn Hổ sẽ không phụ lòng Công chúa!”
Trong căn cứ của Tiêu Vũ lục tục chào đón một đống nhân tài. Việc xây dựng căn cứ cũng hừng hực khí thế.
Bây giờ Cửu Châu mới xây của Tiêu Vũ đã có khởi sắc. Giếng ngầm đã xây từ châu thứ chín cách Tuyết sơn gần nhất đến châu thứ năm, không bao lâu sẽ liên thông với căn cứ ốc đảo, toàn bộ Ninh Nam đều dùng thế thập tinh liên châu, không ngừng trở nên giàu có.
Nhưng cùng lúc đó, ngày tháng ở triều đình Vũ Văn cũng không dễ sống.
Nạn trộm cướp nổi lên khắp nơi, Thái tử còn biến thành Công chúa, khắp nơi đều là người há mồm đòi ăn gì đó.
Hiện tại Vũ Văn Phong cảm thấy long ỷ không phải là ghế rồng nữa mà quả thật chính là một cái bếp lò. Cả ngày ông ta ngồi trên lò lửa, chỉ cảm thấy lửa cháy dưới mông, cuộc sống khó chịu.
Cũng chính vào lúc này, có một đạo sĩ tự xưng đến từ Vạn Đạo sơn vào cung.
“Đại sư!” Vũ Văn Phong rất khách sáo.
Trên triều đình, vị đạo trưởng gọi là Chân Pháp đạo trưởng này lộ vẻ thâm sâu khó lường hỏi: “Không biết bệ hạ phái người đến xin ta xuống núi là vì chuyện gì?”
Bây giờ Vũ Văn Phong đã tuyệt vọng đến mức chuyện gì cũng có thể thử rồi.
Vũ Văn Phong tiếp tục nói: “Hình như quốc vận* của Đại Ninh này không tốt lắm, từ khi...”
(*Vận mệnh quốc gia)
Vũ Văn Phong muốn nói từ khi trẫm lên ngôi, cuộc sống đã không dễ chịu, thiên tai nhân họa không ngừng, nhưng Vũ Văn Phong không dám nói, vì vậy ông ta đổi một cách nói khác: “Bắt đầu từ những năm cuối của Tiêu thị, cuộc sống của toàn bộ Đại Ninh đã không dễ chịu. Không biết đại sư có biết tại sao không? Có phương pháp gì phá giải không?”
Chân Pháp đạo trưởng đạo trưởng bấm ngón tay tính toán, rồi ông ta tỏ vẻ thâm sâu khó lường: “Không tốt!”
“Thế này là trong triều có sao chổi!” Chân Pháp đạo trưởng đạo trưởng tiếp tục nói.
“Sao chổi? Ai?” Vũ Văn Phong lập tức nóng nảy.
“Ngôi sao chổi này tồn tại sẽ gây họa cho triều đình, làm hại đến xã tắc. Bệ hạ chỉ cần tiêu diệt ngôi sao chổi này thì quốc vận sẽ trở nên tốt đẹp.”
“Sao chổi? Sao chổi mà ngươi nói là một nữ tử sao?” Trên triều đình có một thần tử đột nhiên mở miệng.
Chân Pháp đạo trưởng nghe vậy lập tức nói: “Là một nữ tử!”
“Là Công chúa?”
“Là Công chúa!”
Lúc này Vũ Văn Thành đã bị giam cầm, nhưng hắn ta vẫn còn vây cánh trên triều đình, hắn ta nghe nói như thế thì lập tức trở nên căng thẳng.
Đừng bảo là Vũ Văn Thành đấy!
Vì vậy hắn ta vội vàng mở miệng nói: “Nhất định là Công chúa tiền triều Tiêu Vũ rồi.”
“Lúc trước khi Công chúa tiền triều bị lưu đày đã chính miệng thừa nhận mình chính là một ngôi sao chổi, vận mệnh cả đất nước trở nên xấu đi nhất định là do Tiêu Vũ!” Người này tiếp tục nói.
Chân Pháp đạo trưởng kia nghe thấy lời này thì gật đầu nhẹ: “Đúng là người này.”
Thật ra ông ta cũng không biết là ai, chỉ cảm thấy tìm một nữ tử chịu tội thay, ông ta cũng dễ lừa gạt trót lọt mà thôi.
Về phần những người này muốn cho ai chết thì không phải là chuyện của ông ta.
Thẩm Hàn Thu nghe thấy lời này thì mỉa mai một tiếng: “Tiêu Vũ? Đại sư ngươi sợ rằng là giả nhỉ?”
“Thẩm Hàn Thu! Không được mạo phạm đại sư!” Vũ Văn Phong tức giận nói.
Thẩm Hàn Thu chắp tay bảo: “Bệ hạ, đúng là Tiêu Vũ là một ngôi sao chổi, nhưng Tiêu Vũ đã chết rồi, làm sao còn có thể ảnh hưởng tới quốc vận được nữa?”
Đại sư kia nghe hắn ta nói vậy thì lập tức bảo: “Vậy nhất định là phần mộ của Tiêu Vũ bị chôn không tốt, làm hỏng phong thủy. Đúng, nhất định là như vậy!”
Vũ Văn Phong nghe thấy thế thì hỏi: “Như vậy, không biết vị ái khanh nào bằng lòng đi một chuyến, đào Tiêu Vũ kia ra chôn lại lần nữa?”
Việc này cũng không phải chuyện gì tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận