Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 469: Rốt Cuộc Ngươi Là Ai

.



Chương 469: Rốt Cuộc Ngươi Là Ai
Thẩm Hàn Thu theo bản năng nói: “Là bệ hạ... bệ hạ phái người cứu ta.”
Bệ hạ này chắc là đang nói tới Vũ Văn lão cẩu.
Hiện tại xem ra Tiêu Vũ đã làm rõ rồi. Có lẽ Thẩm Hàn Thu không nghĩ ra, nhưng Thẩm Hàn Thu là trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường, nàng thì là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thoáng cái đã nhìn rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành.
Cả nhà Vũ Văn lão cẩu này đúng là đa mưu túc trí mà! Hại Thẩm Hàn Thu, lợi dụng Thẩm Hàn Thu, sau đó ném nồi* cho nàng!
(*Ý chỉ việc bị người khác vu cho việc mà mình không làm.)
Nghĩ tới việc Tiêu Vũ nàng tung hoành giới nồi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tìm người khiêng nồi khắp nơi, không ngờ rằng mình mới là đại hiệp khiêng nồi kia!
Một trận gió lạnh thổi tới, cả người Thẩm Hàn Thu cũng tỉnh táo thêm một chút, sau đó Thẩm Hàn Thu nhìn Tiêu Vũ, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Hàn Thu đã đặt vỏ kiếm ngang cổ Tiêu Vũ.
Sau khi Tiêu Vũ biết vì sao Thẩm Hàn Thu thay đổi thì hoàn toàn không sợ Thẩm Hàn Thu nữa, trái lại nàng còn có một chút đồng tình.
Người như vậy... nếu có thể lãng tử quay đầu cũng có thể trở thành một viên chiến tướng dưới trướng của nàng!
Hơn nữa quả thật Thẩm Hàn Thu cũng không làm gì sai, ban đầu hắn ta không phải là Thống lĩnh đại nhân, chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường nhất, bị người ta hãm hại lừa gạt, không hề có sức phản kháng.
Trong giọng nói của Tiêu Vũ tràn đầy vẻ vô tội: “Thẩm đại nhân ngươi làm gì vậy? Ngươi say rồi à?”
Thẩm Hàn Thu liên tục cười lạnh: “Ngươi nghe ngóng chuyện của bọn ta làm gì? Nói, cuối cùng ngươi có mục đích gì!”
Tiêu Vũ đang định mở miệng, Triệu Kiếm nghe thấy động tĩnh bên này vội vàng tới đây.
Triệu Kiếm vội vã nói: “Ôi chao, đại nhân của ta ơi, ngài thật sự say rồi, ngài quên rồi hả? Lúc trước ta đã nói với ngài rồi, Tiêu cô nương có ý với ngài, nghe ngóng chuyện cũ của ngài cũng là việc hợp tình hợp lý, ngài cầm đao chĩa về phía người ta làm gì?”
Ánh mắt của Thẩm Hàn Thu đã rơi lên người Tiêu Vũ, dường như hắn ta không quá tin tưởng: “Có ý với ta?”
Tiêu Vũ không sợ gì Thẩm Hàn Thu mà chỉ nói: “Ta không thèm thích loại người vừa ngốc vừa đần như ngươi đâu!”
Nếu Thẩm Hàn Thu thông minh hơn một chút, hoặc là sau khi trở thành Thống lĩnh thì đi điều tra chuyện năm đó một chút cũng đã chẳng đến mức bị lừa bịp nhiều năm như vậy, sau đó còn đi làm con chó cho người ta.
Lời này của Tiêu Vũ là thật lòng.
Nhưng Triệu Kiếm nghe xong lại bảo: “Haiz, đại nhân, nữ tử là như vậy đó, muốn chính là không muốn, không muốn chính là muốn... Nàng ta nói không thích ngài đã cho thấy ta nói đúng.”
Tiêu Vũ: “...”
Nàng phát hiện, mình vậy mà gặp được đối thủ rồi.
Nàng đã lừa gạt giỏi lắm rồi, nhưng rõ ràng Triệu Kiếm cho thấy Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Bây giờ nàng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là: Ưu tú! Trong căn cứ của nàng hiện tại đang cần nhân tài như vậy.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ vẫn dùng ánh mắt khát vọng nhìn về phía Triệu Kiếm.
Nàng cảm giác bây giờ mình cần hiền tài như khát nước, nhưng rơi vào trong mắt Triệu Kiếm lại khiến hắn ta cảm thấy lạnh sống lưng, sau đó hắn ta lập tức nói: “Ánh mắt này của Tiêu cô nương là cảm kích ta sao? Cảm thấy ta nói đúng phải không?”
Tiêu Vũ đã hoàn toàn bó tay rồi.
Nàng cảm giác cho dù mình nói gì cũng khiến Triệu Kiếm hiểu thành mình thích Thẩm Hàn Thu. Vì vậy nàng không nói gì về chuyện này nữa mà đổi chủ đề.
“Đại nhân nhà ngươi say rồi, ngươi mau đưa đại nhân nhà ngươi về nghỉ ngơi đi. Về phần muốn chém giết muốn róc thịt thì đợi ngày mai tỉnh rượu rồi tới, ta lại không chạy được.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Nàng không có ý định bỏ chạy, hơn nữa nàng còn định ngấm ngầm thăm dò Thẩm Hàn Thu một phát, xem thử coi cuối cùng Thẩm Hàn Thu có bị những lời kia làm dao động hay không.
Ngày hôm sau, Tiêu Vũ vươn vai một cái, lấy bột yến mạch từ trong không gian ra, dùng sữa bò ngâm, thế là đã xong một bữa sáng đơn giản.
Nàng ăn no rồi mới ra ngoài nấu cơm cho người khác.
Phương thức nấu cơm cũng đơn giản, chính là làm nóng nồi, sau đó khuấy cháo ngô bên trong. Không bao lâu sau, một nồi cháo ngô đặc đã hoàn thành.
Đối với mấy người Thẩm Hàn Thu và Chân Pháp đạo trưởng thì đây đã là một bữa rất ngon rồi. Thế nhưng chờ Tiêu Cung tới đây, nhìn cháo đặc trong chén của mọi người thì có chút ngây ngẩn cả người.
(*Ở đây đang nhắc đến loại cháo nấu bằng bột ngô hoặc cao lương, gạo đập nát, dùng để tráng dạ dày trước khi ăn sáng.)

Bạn cần đăng nhập để bình luận