Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 125: Xí Trù

.



Chương 125: Xí Trù
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng, nó: “Đây là vệ sinh... Được rồi, xí trù.”
(Xí trù: Chỉ gậy gỗ hoặc nhánh trúc dùng để lau sau khi đi đại tiện)
Lúc này tất cả mọi người quay sang nhìn nhau, trong lòng chỉ có kinh ngạc. Cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy xí trù mềm mại như vậy!
Cho dù là trong hoàng cung, mọi người có thể dùng một loại giấy thô để giải quyết vấn đề đi nhà xí, nhưng cũng không có đãi ngộ thế này!
Tiêu Vũ phân phát vật tư xong thì nằm trên xe ba gác thảnh thơi.
Lúc này Trần Thuận Niên đang cưỡi một con ngựa, thỉnh thoảng liếc Tiêu Vũ vài lần. Bây giờ càng lúc ông ta càng cảm thấy vị này không giống như tới để lưu đày, trái lại giống như tới để dạo chơi.
Tiêu Vũ gối đầu ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một đám mây đen từ chân trời cuồn cuộn mà tới.
Tiêu Vũ thoáng cái ngồi dậy từ trên xe ba gác: “Trời sắp mưa rồi!”
Trong chốc lát, cuồng phong tàn sát bừa bãi. Trần Thuận Niên vội vàng chọn một rừng cây cho mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Người bên phía Tiêu Vũ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn họ nhanh chóng dựng xong lều vải bạt. Tống Kim Ngọc chọn một nơi bên cạnh lều bạt của Tiêu Vũ, cũng đóng quân ở đây.
Đầu tiên là mưa đá bộp bộp. Lúc này Tiêu Vũ và mấy nương nương trốn cùng một chỗ.
Thước Nhi đã mang một cái lò gốm nhỏ ra, cái này là Tiêu Vũ dùng xe kéo về lần này. Đương nhiên, Tiêu Vũ còn kéo một ít than. Việc nhỏ như vậy không cần Tiêu Vũ ra tay.
Thước Nhi chịu trách nhiệm nhóm lửa, Tô Lệ Nương đã đem nước suối lấy được trên đường lúc trước ra để pha trà uống.
Trà này à... đương nhiên là Tiêu Vũ lấy ra rồi.
Trà hoa nhài mười đồng một lạng, gần như là loại trà rẻ nhất bên trong siêu thị, nhưng trên con đường lưu đày này lại là thứ tốt hiếm có. Bếp lò nhỏ bằng bùn đỏ nhóm lên, chỉ một lát đã tạo nên bầu không khí thích hợp.
Tiêu Vũ tựa vào đệm dày, đang định nghỉ ngơi thì bên ngoài truyền tới tiếng kêu hốt hoảng: “Rồng hút nước!”
Tiêu Vũ hơi nghi hoặc.
Nhưng vào lúc này sắc mặt Dung Phi nghiêm túc: “Chúng ta phải cẩn thận một chút, nếu bị hút vào nhất định sẽ mất mạng!”
Tiêu Vũ xốc lều vải lên nhìn thoáng qua bên ngoài. Chỉ thấy một trận gió lốc từ nơi không xa kéo tới, phương hướng chính là chỗ rừng cây này!
Lúc này không trung bay đầy cành cây đứt gãy. Cơn gió lốc kia cuốn theo nước, còn đi cùng sấm sét vang dội. Đây chính là gió lốc, cũng chính là vòi rồng!
Thước Nhi sợ tới mặt mày trắng bệch, lập tức kéo Tiêu Vũ trở về trong lều vải: “Công chúa, cẩn thận một chút, nếu bị hút vào sẽ không còn mạng đâu.”
Tiêu Vũ sầm mặt. Hoàn toàn không ngờ rằng vậy mà lại đụng phải vòi rồng. Thảo nào tất cả mọi người nói rằng con đường lưu đày này không dễ đi!
Lúc này phía ngoài lều đã là cuồng phong từng trận, toàn bộ lều vải cũng bắt đầu lung lay sắp đổ, trốn ở chỗ này không phải kế lâu dài.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua người ở chỗ này, lập tức nói: “Các ngươi ở bên trong, đừng lộn xộn!”
Nói xong Tiêu Vũ nhún người đi ra ngoài.
Dung Phi rất lo lắng muốn kéo Tiêu Vũ lại: “Công chúa!”
Tiêu Vũ quay đầu lại nói: “Đừng cử động!”
Ngay khi Tiêu Vũ đi ra, lều vải đã sắp đổ rồi, Dung phi bị chặn ở bên trong không ra ngoài được, cũng may bên dưới vẫn thông khí nên không bị ngạt thở.
Tiêu Vũ có chút không mở mắt ra được, những người khác cũng đang quay cuồng trong cơn lốc, khó có thể nhìn thấy xung quanh.
Tiêu Vũ lập tức lấy ra một tảng đá lớn từ trong không gian, đặt vào một góc của lều vải. Tảng đá lớn này là tảng đá mà Tiêu Vũ đặt trong không gian để buộc ngựa, cực kỳ nặng.
Lúc này Quỷ Mặt Đen cũng vọt ra từ trong lều vải ở bên cạnh, hắn ta nhìn thấy Tiêu Vũ cũng ở bên ngoài, sửng sốt một chút, lập tức lảo đảo chạy về phía Tiêu Vũ.
Chẳng đợi Tiêu Vũ nói chuyện, Quỷ Mặt Đen đã tóm lấy Tiêu Vũ: “Công chúa! Nắm chặt ta!”
Tiêu Vũ có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Quỷ Mặt Đen một cái.
Nàng có không gian, đương nhiên không sợ cơn lốc này rồi, có thể đi vào tránh nạn bất cứ lúc nào. Nhưng Quỷ Mặt Đen vừa mới chạy tới như vậy, còn nguy hiểm hơn cả đi ôm một thân cây…
Hắn ta liều chết tới cứu mình ư?
Chỉ vì mấy đồng thù lao của mình? Hình như hơi không hợp lý cho lắm.
Về phần người của Hắc Phong trại người cũng chạy ra khỏi lều vải, nắm chặt tay nhau nằm trên mặt đất cố gắng chống chọi.
Tiêu Vũ nói: “Nắm chặt!”
Quỷ Mặt Đen sửng sốt một chút, lúc này trên tay nhói lên, Tiêu Vũ đã bay ra ngoài theo sức gió rồi. Còn trên tay hắn ta lại có thêm một sợi dây thừng được buộc vào tảng đá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận