Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 900: Chi Bằng Thử Xem

.



Chương 900: Chi Bằng Thử Xem
Thân là miệng vịt chết, đương nhiên nàng không thể thừa nhận lời nói lúc trước của mình không đúng, kiên quyết không thể vả vào mặt mình được!
Nếu không Ngụy Ngọc Lâm sẽ nhìn nàng thế nào chứ?
Nói chuyện có khác gì đánh rắm đâu?
Hay là lời nói chính là khoác lác?
Lúc này Tiêu Vũ còn coi mình là loại người một ngụm nước bọt ba cây đinh*, thật không ngờ... trong mắt những người thật sự quen thuộc với Tiêu Vũ, bọn họ đã sớm nhìn rõ bản chất của Tiêu Vũ rồi.
(*Chỉ người tiếc chữ như vàng, chịu trách nhiệm với lời nói của mình.)
Tiêu Vũ là loại người miệng đầy khoác lác!
Còn có thể khoác lác tới tận trời!
Tiêu Vũ nói chuyện, bảy phần thật ba phần giả, nếu ai tưởng là thật hết thì người đó sẽ thua!
Thấy Tiêu Vũ vẫn như vậy, Tô Lệ Nương cười híp mắt: “Công chúa có muốn yêu đương hay không, tự Công chúa rõ ràng là được, không cần nói kỹ càng với ta.”
“Đương nhiên, nếu Công chúa thật sự muốn, chỉ cần bản thân muốn là được.” Tô Lệ Nương nở nụ cười.
“Đời người mười năm ngắn ngủi, đừng để bình rượu vàng đối với ánh trăng trên trời!” Tô Lệ Nương cất giọng nói.
(*Ý bảo người sống trên đời phải thỏa thích hưởng thụ sung sướng, cũng như đừng tự rót tự uống, rượu ngon thì phải chia sẻ với bạn bè.)
Tiêu Vũ nghe xong lời này liếc nhìn Tô Lệ Nương: “Tô nương nương nói thoải mái như vậy là đã nghĩ thông rồi sao?”
Tô Lệ Nương nhìn về phía Tiêu Vũ, dường như không hiểu.
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Là đã nghĩ thông, không có ý định tiếp tục thủ tiết cho người cha già kia của ta nữa à?”
“Định bắt đầu một chương mới của đời người sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Tô Lệ Nương nói: “Ngươi hài tử này... ngươi thật sự hi vọng ta tìm nhà kế tiếp à? Hoàng tộc các ngươi thật sự không cần danh tiếng hả?”
Tiêu Vũ nhìn về phía Tô Lệ Nương: “Coi như ngươi là mẹ ruột của ta, cha ta đa tình, nắng mưa thất thường, mặc kệ nguyên nhân gì nhưng vẫn có nhiều phi tần, bây giờ người đã chết rất lâu rồi...”
“Ta cũng sẽ đề nghị mẹ ta tái hôn tìm hạnh phúc.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tô Lệ Nương trầm mặc.
Tư tưởng này của Tiêu Vũ, thật đúng là tân tiến... khiến người bình thường ở thời đại này khó có thể hiểu được.
Nhưng Tô Lệ Nương biết Tiêu Vũ hi vọng mình đừng đeo thân phận Lệ Phi mà sống.
Không phải thật sự bắt nàng ấy thành thân.
Nàng ấy chỉ cần hạnh phúc, cho dù là gả hay không gả, Tiêu Vũ cũng đều chúc phúc.
Tiêu Vũ nói những lời kia chỉ là đưa ra một khả năng khác cho cuộc đời của nàng ấy mà thôi, không có gì không tốt.
Tô Lệ Nương nói: “Cảm ơn ngươi.”
Tiêu Vũ hỏi: “Ối chà, ngươi cảm ơn ta làm gì, ngươi vẫn nên nói cho ta biết chuyện của ngươi và Võ Vương định làm thế nào?”
Tô Lệ Nương nói: “Nói sau đi.”
Võ Vương cực kỳ chân thành.
Nhưng... nàng ấy không giống với Tiêu Vũ, nàng ấy từng được người khác yêu một cách chân thành, không muốn bước vào mối tình tiếp theo sớm như vậy.
Nhưng Tiêu Vũ... có thể không để ý điều gì mà đi yêu người mình thích.
Thật ra Tô Lệ Nương có thể nhìn ra Tiêu Vũ không chán ghét Ngụy Ngọc Lâm đến vậy.
Nếu Tiêu Vũ thật sự chán ghét, nàng có một vạn loại biện pháp khiến Ngụy Ngọc Lâm hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ trong đầu, thậm chí có thể khiến cho Ngụy Ngọc Lâm biến mất.
Nhưng Tiêu Vũ lại không làm như vậy.
Thậm chí nàng còn ngầm cho phép Ngụy Ngọc Lâm đi theo.
Nhìn từ mức độ nào đó thì chính là không ghét Ngụy Ngọc Lâm.
Chỉ có điều cái người Tiêu Vũ này cho dù có động lòng thật đi nữa thì phản ứng của đầu óc vẫn sẽ bị chậm nửa nhịp, không dễ dàng phát hiện mình thích ai.
Con người nàng về những chuyện khác thì rất thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm vẫn có chút chậm tiêu.
Tô Lệ Nương nhìn thấu, nhưng nàng ấy không có ý định nhắc nhở Tiêu Vũ.
Chỉ cần cổ vũ Tiêu Vũ dũng cảm đi làm chính mình là được.
Yêu nhau thì hạnh phúc.
Nhưng quá trình trước khi yêu nhau này, sao lại không phải là hạnh phúc chứ?
Có đôi khi nàng ấy thường xuyên nghĩ, nếu có thể quay trở lại lúc trước, khi nàng ấy vừa mới quen Tiêu Vô Lương... Lúc Tiêu Vô Lương cho rằng nàng ấy là ngươi ham mê hư vinh, cũng rất hạnh phúc.
Vốn dĩ Tiêu Vũ hi vọng Tô Lệ Nương có thể làm giải ngữ hoa cho mình một lần.
Dù sao thì Tô Lệ Nương cũng am hiểu chuyện này nhất.
Mỗi lần phụ hoàng đến chỗ của Tô Lệ Nương, cho dù mặt buồn rười rượi cỡ nào thì lúc ra ngoài đều là vui sướng hớn hở, tinh thần sảng khoái.
Nhưng Tiêu Vũ đi một lần...

Bạn cần đăng nhập để bình luận