Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 322: Cuộc Thi Vẽ Bánh Nướng Tiếp Sức

.



Chương 322: Cuộc Thi Vẽ Bánh Nướng Tiếp Sức
Tiêu Vũ đưa tay vỗ vai Tạ Quảng: “Ngươi yên tâm đi, tên Trộm Nồi Hiệp kia đi đâu cũng sẽ không tới Ninh Nam làm loạn.”
“Vì sao?” Tạ Quảng rất tò mò.
Tiêu Vũ cười: “Bởi vì hiệp chi đại giả, vì nước vì dân, tên Trộm Nồi Hiệp kia có thể chiếm một chữ hiệp đã cho thấy hắn ta là người tốt.”
“Tạ đại nhân cũng là một vị quan tốt, đương nhiên người tốt sẽ không tới bắt nạt người tốt.” Tiêu Vũ kiên định nói.
Tạ Quảng cảm thấy lý do này của Tiêu Vũ không đáng tin cho lắm, nhưng Tạ Quảng cũng không có biện pháp gì khác, chỉ đành nói: “Hi vọng là giống như những gì Công chúa nói. Có điều Công chúa, thật sự không cần ta treo hai tên trộm kia lên cửa thành hong gió sao?”
Tiêu Vũ lắc đầu: “Không cần, lưu đày bọn họ tới Ninh Nam là được.”
Tạ Quảng nói: “Cũng đúng, theo luật nên làm như vậy.”
“Có điều Công chúa, người cũng ở Ninh Nam, hai người kia tới Ninh Nam sẽ không gây thêm rắc rối cho người chứ?” Tạ Quảng có chút lo lắng.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Bây giờ Ninh Nam đang là lúc dùng người, ta sẽ đưa hai người kia về, xem thử có thể biến thành người của mình hay không. Nếu được thì coi như có thêm một phần trợ lực.”
Ít nhất Tiêu Vũ chưa từng thấy người có khinh công tốt như vậy. Về phần kẻ thù hay không kẻ thù cái gì à? Còn có câu chuyện bảy lần bắt Mạnh Hoạch* đấy! Chỉ cần bánh của nàng đủ lớn, mọi người đều là huynh đệ tốt, không phải sao?
(*Kể về việc Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch - một trong những thủ lĩnh nổi dậy ở vùng Nam Trung, nhưng không giết mà bày tiệc khoản đãi nhằm làm cho Mạnh Hoạch chịu hàng phục rồi thả về, nhưng Mạnh Hoạch vẫn tập hợp lại lực lượng giao tranh. Đến lần thứ bảy, Mạnh Hoạch đã bằng lòng quy hàng.)
Tất nhiên Tiêu Vũ vô cùng tin tưởng vào bản lĩnh vẽ bánh của mình.
Tạ Quảng cũng biết chắc Tiêu Vũ nổi lên tâm tư yêu tài, vì vậy không nhịn được nói: “Quả nhiên Công chúa không phải người bình thường! Lão thần bội phục.”
“Vậy Tạ đại nhân, ta đi trước đây.” Tiêu Vũ xoay người lên ngựa.
Tạ Quảng chắp tay nói: “Công chúa cứ yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ tốt Ninh Nam cho Công chúa! Cũng sẽ đưa một số người qua cho Công chúa!”
Tiêu Vũ cười nói: “Vậy thì Tạ Quốc công, bọn ta xin từ biệt, ngày khác gặp lại!”
Sau khi Tạ Quảng tiễn Tiêu Vũ xong thì không ngừng cười ngây ngô.
Tạ phu nhân nhìn thấy Tạ Quảng như vậy không nhịn được nói: “Ta nói này lão gia, ngươi có kêu Sở Duyên mang quần áo ta đưa cho nhi tử đi không!”
“Nhi tử ở chỗ đó, hoàn cảnh ác liệt, có lẽ cũng không có quần áo gì để tắm giặt...” Tạ phu nhân tiếp tục nói.
Tạ Quảng: “Khà khà khà.”
Tạ phu nhân lại gọi: “Lão gia?”
“Khà khà khà.”
Tạ phu nhân không thể nhịn được nữa: “Lão gia! Lời ta nói ngươi có nghe thấy không vậy!”
“Quốc công phu nhân, lời ngươi nói đương nhiên ta nghe thấy rồi.” Tạ Quảng lập tức nói.
Vẻ mặt Tạ phu nhân mờ mịt. Gì gì gì, Quốc công phu nhân ở đâu?
“Đừng tìm nữa, ta đang nói ngươi đấy! Sau này ta chính là Tạ Quốc công, ngươi chính là Quốc công phu nhân! Về phần nhi tử của chúng ta thì càng lợi hại hơn, chính là thiếu niên Tướng quân chiến công hiển hách!” Tạ Quảng tiếp tục nói.
“Ta nói quần áo...”
“Chịu được khổ mới nên người!” Tạ Quảng tiếp tục nói.
“Đây là cơ hội Công chúa cho chúng ta, chúng ta phải quý trọng!” Tạ Quảng bổ sung.
Tạ phu nhân: “Hết thuốc chữa rồi.”
“Hoàn toàn hết thuốc chữa rồi. Có điều vừa rồi ngươi nói gì? Nói ta là Quốc công phu nhân? Có thật không vậy?” Tạ phu nhân không nhịn được trở nên nhiệt tình.
Tạ Quảng nhẹ gật đầu: “Còn có thể là giả được sao?”
Tạ phu nhân lập tức nói: “Ngày mai ta phải kêu người may vội một ít quần áo đưa tới Ninh Nam, ít nhất cũng phải may mười ngàn bộ! Mỗi người đều có thể được chia mới được!”
“Phu nhân, bố trang kia chính là của hồi môn của ngươi, không tiện động vào lắm đâu nhỉ?” Tạ Quảng có chút bất an.
Tạ phu nhân nói như chém đinh chặt sắt: “Có gì mà không tiện động vào? Ta thấy cực kỳ tốt!”
“Hì hì hì, Quốc công phu nhân.” Tạ phu nhân cũng cười theo.
Tiêu Vũ nào biết rằng mình tùy tiện vẽ một cái bánh nướng, Tạ Quảng lập tức cũng vẽ cho Tạ phu nhân một cái bánh nướng, vẽ cái bánh nướng này xong rồi còn có thể thu hoạch được mười ngàn bộ quân phục.
Lần này Tiêu Vũ đi một chuyến mất không ít thời gian, chờ đến khi bọn họ tới khu vực Thương Ngô thì từ xa đã đụng phải một đội người đi lưu đày.
Bùi Kiêm từng bước từng bước tiến lên phía trước, thoạt nhìn tinh thần vô cùng phấn chấn, hoàn toàn không còn dáng vẻ bệnh sắp chết như lúc trước nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận