Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 194: Thật Tốt Quá! Có Cướp Tới Rồi

.



Chương 194: Thật Tốt Quá! Có Cướp Tới Rồi
Mặc dù mọi người đi lại hơi khó khăn nhưng vẫn có thể tiến lên phía trước, vì vậy sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn đơn giản, mọi người lại đi về phía trước hai dặm nữa, lúc này mới hạ trại nghỉ ngơi.
Tuyết như vậy, bọn họ né tránh người của Thương Ngô quận nên đã đi con đường xa xôi nhất, vì vậy trên đường đi không nhìn thấy người đi đường gì.
Liếc nhìn qua, một mảnh trắng xóa. Có điều mọi người vừa mới hạ trại thì trong một mảnh trắng xóa kia đã hiện lên một đám chấm đen nhỏ.
Đám chấm đen nhỏ kia từ từ tiến lại gần... Chờ sau khi mọi người thấy rõ mới phát hiện là một đám người ăn mặc như sơn tặc xuất hiện ở đây.
Sở dĩ nói là cách ăn mặc của sơn tặc chủ yếu là vì trong tay của bọn chúng cầm đủ loại binh khí, vẻ mặt hung ác.
Lúc này Tiểu Lâm Tử đã hoàn toàn gánh vác trách nhiệm của một quan thông tuyền, hắn ta cao giọng kêu: “Công chúa! Thật tốt quá! Có cướp tới rồi!”
Không sai, Tiểu Lâm Tử kêu là thật tốt quá.
Đám cướp kia đã đi trong tuyết dày hồi lâu, đột nhiên nghe thấy có người kêu mấy chữ thật tốt quá này đều cảm thấy mình đã nghe nhầm..
Tiêu Vũ từ trong lều lớn thò đầu ra: “Xác định là cướp sao? Đừng là người qua đường gì đó đấy.”
“Xác định, vừa rồi ta đã nghe thấy bọn chúng la hét nói muốn tới cướp một ít ngựa của chúng ta.” Tiểu Lâm Tử tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì lập tức trở nên hưng phấn, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy nương nương trong lều lớn: “Chuyến đi chơi xuân này cũng sắp kết thúc rồi, mọi người có muốn ra ngoài xem trò hay không?”
Dung Phi lắc đầu nói: “Các ngươi ra ngoài đi, ta ở lại đây bảo vệ Thái tử phi, nàng ấy đang có thai không thể bị kinh hãi được.”
Tô Lệ Nương lại có hứng thú: “Ta đi ra ngoài xem thử.”
Lúc này bọn cướp kia đã đến gần.
“Ồ, Đại ca, ngươi xem những người này có phải ăn mặc như sai dịch áp giải phạm nhân lưu đày không? Thế nên đám người kia cũng giống như chúng ta, đều là phạm nhân lưu đày sao?” Một người trong đó hỏi.
Tiêu Vũ chăm chú nhìn sang, phát hiện mấy người này khá quen mắt. Hai người trong đó hình như mình đã từng gặp trong Tiểu Thịnh Kinh của Hàn Bất Vi.
Hai người kia chính là thủ lĩnh, một người trong đó gọi là Huyết Ưng, người còn lại có biệt hiệu Thượng Sơn Hổ.
Bây giờ nhìn lại, cho dù là Huyết Ưng hay Thượng Sơn Hổ chắc đều là biệt danh biệt hiệu trên đường.
Huyết Ưng nhìn Thượng Sơn Hổ. Vóc dáng Thượng Sơn Hổ khôi ngô cao lớn, mặc dù trời đang đổ tuyết nhưng vẫn lộ ra hai khối thịt nơi bả vai, trên khối thịt này còn xăm đồ đằng, thoạt nhìn hung thần ác sát.
Về phần tên Huyết Ưng kia thì thoạt nhìn gầy yếu trắng nõn, ăn mặc thật dày, gương mặt u ám, tóc dài rủ xuống, lúc gió nhẹ thổi qua có thể thấy bên dưới mảnh vải kia chính là một hình xăm.
Người bị lưu đày, không phải tất cả mọi người đều bị xăm hình, chỉ có những kẻ mắc phải lỗi lầm khiến người ta cần đề phòng cả đời mới bị như thế.
Lúc trước Đại Ninh triều dưới sự cai trị của phụ hoàng Tiêu Vũ rất ít khi cho người ta xăm hình, loại người giống như vậy... vừa nhìn đã biết là lỗi lầm mắc phải có liên quan tới việc dâm loạn vợ con người khác.
Nói đơn giản chính là tội cưỡng hiếp thời hiện đại. Tội không đáng chết, nhưng dựa theo luật pháp của Đại Ninh triều cũng sẽ bị dán nhãn, cả đời không được làm người.
Đương nhiên, còn có mấy loại tội phạm khác cũng sẽ bị xăm. Có điều tính kỹ lại thì đều là loại mang lại mối nguy không nhỏ cho xã hội.
Tóm lại, mọi người ở Đại Ninh triều vừa nhìn thấy hình xăm ở mặt như vậy thì sẽ biết phải cách xa người này một chút.
Cho dù là một ngày nào đó bệ hạ đại xá thiên hạ thì những người bị xăm lên mặt này cũng sẽ không nằm trong số đó.
Hơn nữa cho dù bọn họ có thật sự trở về cuộc sống của người bình thường, bị xăm mặt cũng không thể nào hòa nhập vào cuộc sống. Cũng may lúc Tiêu Vũ rảnh rỗi đã xem quyển luật lệ Đại Ninh kia bảy tám phần.
Lúc này Huyết Ưng mở miệng nói: “Trời đông giá rét, người vừa rồi lên tiếng kia hơn phân nửa là bị đông lạnh tới ngu người rồi.”
“Có điều tuy rằng người lên tiếng hơi ngu ngốc một chút, nhưng da mịn thịt mềm, cũng có thể bán tới nơi nhỏ bé thích nam tử làm tiểu quan.” Thượng Sơn Hổ nhìn Tiểu Lâm Tử như nhìn một món hàng.
Tiểu Lâm Tử nghe gã ta nói thế thì lập tức cảm thấy không hài lòng.
Hắn ta ấm ức nhìn về phía Hắc Phong ở bên cạnh: “Thống lĩnh đại nhân...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận