Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 452: Phái Người Thăm Dò

.



Chương 452: Phái Người Thăm Dò
Lúc này có lẽ Ngụy Ngọc Lâm không thể tưởng tượng được rằng Tiêu Vũ vậy mà quan tâm sức khỏe của hắn như vậy.
Tiêu Vũ ngoài miệng thì nói lừa người, nhưng khi thật sự xem người bị lừa thành người của mình, nàng sẽ thật lòng đối đãi.
Đương nhiên, nàng bỏ ra những gì cho những người này, nàng cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
Ví dụ như lúc trước Tiêu Vũ cho mấy người già yếu kia của Hắc Phong trại rất nhiều bạc, trước khi Hắc Phong biết, từ trước tới nay Tiêu Vũ đều không hề nhắc đến.
Ví dụ như lúc trước nàng đã cho Ngụy Ngọc Lâm dùng nước linh tuyền, nhưng từ trước đến nay nàng cũng chưa từng nhắc qua.
Tiêu Vũ thật sự không phải Thao Thiết chỉ có vào mà không có ra. Nàng nắm giữ nhiều tài nguyên, nhưng nàng cũng gánh vác trách nhiệm phục quốc, phải điều phối tài nguyên hợp lý, dùng hi sinh ít nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất.
Tiêu Vũ ở chỗ của Ngụy Ngọc Lâm mấy ngày.
Tất nhiên là nàng ru rú trong nhà, thậm chí vốn dĩ không hề ra ngoài, nhưng tin tức Ngụy Vương phủ có thêm một người sống sờ sờ vẫn lan truyền nhanh chóng, thậm chí còn truyền tới tai của Vũ Văn Phong.
Trên triều đình, Vũ Văn Phong nhìn Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Ngụy Vương, nghe nói bây giờ chỗ của ngươi có thêm một nữ tử, có phải là thật không?”
Ngụy Ngọc Lâm lập tức nói: “Đúng là có việc này.”
Vũ Văn Phong có thể hỏi ra miệng cho thấy ông ta đã biết việc này.
“Lúc trước trẫm từng nói muốn ban thưởng mỹ nhân cho ngươi, nhưng ngươi lại không đồng ý... không biết đây là mỹ nhân thế nào, có thể khiến ngươi thần hồn điên đảo?” Vũ Văn Phong hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm thuận miệng nói: “Chỉ là nữ cô nhi tùy tiện nhặt về trên đường mà thôi.”
Cũng may Vũ Văn Phong không có ý hỏi tiếp nữa, nhưng sau khi hạ triều, Vũ Văn Phong lại nảy sinh chút nghi ngờ, ông ta mở miệng nói: “Người đâu, tới Ngụy Vương phủ thăm dò thử, xem coi người tới có phải là mật thám của Ngụy quốc không.”
Bây giờ Thẩm Hàn Thu không có ở trong cung, Vũ Văn Phong không có ai để dùng, trong lúc nhất thời ông ta không biết nên ra lệnh cho ai đi làm chuyện này.
Vừa khéo lúc này Vũ Văn Thành đang vào cung bái kiến Hoàng hậu, sau khi hắn ta nghe thấy lời này thì nói: “Phụ hoàng, nhi thần sẵn lòng giúp phụ hoàng thăm dò.”
Vũ Văn Phong nhìn thoáng qua Vũ Văn Thành, vô cùng không vui nhìn Hoàng hậu Giang thị: “Sao ngươi lại cho nó xuất hiện ở chỗ này?”
Giang thị có chút căng thẳng nói: “Bệ hạ, bất kể thế nào thì Thành Nhi cũng là con của chúng ta.”
Vũ Văn Phong nhìn Giang thị: “Ngươi còn chê chưa đủ mất mặt sao, còn muốn để nó ra ngoài đi đi lại lại hả?”
Nói đến đây, Vũ Văn Phong lạnh giọng bảo: “Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”
Lời này là nói với Vũ Văn Thành.
Vẻ mặt Vũ Văn Thành lúng túng.
Vũ Văn Phong cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi là thân nữ nhi thì cũng thôi, ta còn có thể hứa gả ngươi, nhưng ngươi như vậy...”
Vũ Văn Phong đã có chút không muốn nói nữa.
Nếu không phải hổ dữ không ăn thịt con thì bây giờ Vũ Văn Phong đã muốn giết chết Vũ Văn Thành rồi.
Vốn dĩ Vũ Văn Thành muốn mượn mặt mũi của mẫu hậu mình để trở mình, không ngờ rằng gặp Vũ Văn Phong lại bị quở trách một trận.
Vũ Văn Thành mang vẻ mặt cô đơn rời khỏi nơi này.
Trên đường xuất cung hắn ta đi ngang qua Công chúa điện ngày xưa. Văn Thanh Lan đang ăn mặc lòe loẹt đứng đó.
Sau khi Vũ Văn Thành nhìn thấy Văn Thanh Lan thì vẻ mặt lập tức lạnh xuống: “Văn Thanh Lan! Ngươi là đồ kỹ nữ không biết xấu hổ!”
Sau khi Văn Thanh Lan vào cung đã chọn Công chúa điện của Tiêu Vũ ngày xưa làm tẩm cung của mình. Bây giờ Công chúa điện đã được sửa sang xong rồi.
Văn Thanh Lan ngạo mạn nhìn thoáng qua Vũ Văn Thành, chỉ nói hai chữ: “Phế vật.”
Vũ Văn Thành đen mặt muốn xông lên.
Bên cạnh Văn Thanh Lan đã có người bước ra ngăn cản: “Công chúa điện hạ, người tuyệt đối không được va chạm với nương nương của bọn ta, trong bụng nương nương của bọn ta đã có long tử rồi!”
Vũ Văn Thành nghe thấy thế thì không chỉ đen mặt mà trước mắt đã tối sầm lại.
Phu nhân ngày xưa trở thành kế mẫu của mình thì thôi đi, còn muốn sinh một đệ đệ cho mình nữa sao?
Vũ Văn Thành nghẹn phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ta thất tha thất thểu đi ra ngoài, không nhịn được mà nghĩ rằng nếu lúc trước mình thật sự làm Phò mã thì có phải đã có kết cục tốt hơn hiện không?
Rốt cuộc đã sai lầm ở chỗ nào? Tại sao hắn ta lại biến thành dáng vẻ như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận