Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 489: Cũng Chỉ Là Một Ít Củ Cải Mà Thôi

.



Chương 489: Cũng Chỉ Là Một Ít Củ Cải Mà Thôi
Con người nàng chính là như vậy, người khác đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ đối xử tốt với người khác. Đừng nhìn những lúc nàng hãm hại Ngụy Ngọc Lâm ra tay tàn nhẫn, nhưng hôm nay nàng đối với Ngụy Ngọc Lâm quả thật cũng khá hào phóng!
Tiêu Vũ khoát tay nói: “Cũng chỉ là một ít củ cải mà thôi, cầm đi!”
Đương nhiên là Ngụy Ngọc Lâm biết, Tiêu Vũ biết những thứ này là nhân sâm, giờ nàng chỉ là cố ý nói như vậy thôi.
Thấy Ngụy Ngọc Lâm không nói lời nào, Tiêu Vũ lại bổ sung: “Ngươi không cần ngại đâu, thứ này ngươi cầm đi cứu muội muội ngươi cũng coi như là dùng đúng chỗ, dù sao để ở chỗ ta thì cũng chỉ cho khỉ cho heo ăn thôi.”
Ngụy Ngọc Lâm tự động bỏ qua câu nói cuối cùng của Tiêu Vũ mà chắp tay hành lễ với nàng: “Đa tạ Công chúa.”
Nếu Tiêu Vũ tặng hắn thứ gì khác, nhất định hắn sẽ từ chối, nhưng những thứ này… liên quan đến tính mạng người thân của mình, Ngụy Ngọc Lâm không có cách nào từ chối được.
Tiêu Vũ đưa hồ lô cho Ngụy Ngọc Lâm: “Ta không biết muội muội ngươi bị bệnh gì, bên trong hồ lô này có chứa bí dược của Tiêu thị ta, lúc sắc thuốc thì thêm vào một ít, rất có lợi với bệnh tình của muội muội ngươi.”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ơn lớn như thế, Ngụy mỗ thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.”
Tiêu Vũ nói: “Không có cách nào báo đáp vậy lấy thân báo đáp đi.”
Ngụy Ngọc Lâm không thể tin nổi nhìn Tiêu Vũ, hắn không ngờ còn có thể có chuyện như vậy xảy ra.
Chỉ nghe Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Ngươi đừng cho là thật, ta chỉ nói năng bậy bạ thôi.”
Câu kia đã thành một câu vè thuận miệng rồi, trong lúc nhất thời không chú ý lại nói ra.
Lúc còn nhỏ hoàn cảnh trưởng thành của Tiêu Vũ rất tệ, thường xuyên qua lại trà trộn trong đủ hạng người khác nhau, khó tránh khỏi có mấy thói quen xấu.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ trước mắt, không có biểu cảm nào dư thừa. Nhưng Tiêu Vũ cảm thấy hẳn là Ngụy Ngọc Lâm có chút câm nín.
Tiêu Vũ tự kiểm điểm lại mình một phen, sau này nàng phải thật sự nghiêm túc sửa tật xấu cái miệng cứ ba hoa này của mình, ở Đại Ninh triều này đều là mấy người cổ hủ cả.
Nàng thuận miệng nói một câu cũng có thể tạo thành tổn thương tâm lý rất lớn đối với bọn họ.
Sở trường đặc biệt của Tiêu Vũ là tự suy xét lại bản thân. Không phải vậy sao, sau khi tỉnh táo lại, nàng vội nói: “Vừa rồi là ta không tốt, ngươi cứ coi như mình không nghe thấy gì đi.”
Ngụy Ngọc Lâm híp mắt nhìn Tiêu Vũ, gằn từng chữ nói: “Công chúa điện hạ, Ngụy mỗ không điếc, ta nghe thấy, ngươi muốn Ngụy mỗ lấy thân báo đáp ngươi.”
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, có lẽ là Ngụy Ngọc Lâm đã bị lời nói của mình dọa sợ rồi.
Nàng tiếp tục giải thích: “Đó đều là ta thuận miệng nói mê sảng thôi, sao ta có thể để để ngươi lấy thân báo đáp cho ta? Xin ngươi cứ yên tâm, ta không hề có suy nghĩ nào không nên có với ngươi. Nếu ta thật sự thích ngươi thì lúc trước đã gả cho ngươi rồi, làm sao sẽ có chuyện sau này?”
Mục đích Tiêu Vũ nói như vậy là muốn Ngụy Ngọc Lâm yên tâm.
Nàng quả thật không phải là loại người nảy lòng tham sắc đẹp, lại càng không ép uổng báo ơn.
Nhưng ai ngờ, Ngụy Ngọc Lâm vừa nghe xong, sắc mặt lại càng tối tăm lạnh lẽo. Trong mắt của hắn giống như có tuyết rơi đầy trời, cả người cũng trở nên quạnh quẽ.
Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói: “Tâm ý của Công chúa Ngụy mỗ đã biết, không cần cứ nhấn mạnh mãi vậy.”
Tiêu Vũ quyết định chuyển đề tài một chút, cứ tiếp tục đề tài này hình như có chút xấu hổ. Hơn nữa hình như Ngụy Ngọc Lâm cũng không muốn tiếp tục trò chuyện về đề tài này, vì vậy Tiêu Vũ nói: “Đúng rồi, không phải ngươi giúp ta điều tra Thẩm Hàn Thu sao? Có manh mối gì chưa?”
Ngụy Ngọc Lâm: “…”
Tiêu Vũ không biết mình đang nhảy qua nhảy lại trên biên giới đường tìm đến cái chết.
Ngụy Ngọc Lâm thản nhiên nói: “Có tin tức thì ta sẽ cho người nói cho Công chúa.”
Lúc Tiêu Vũ từ chỗ Ngụy Ngọc Lâm trở về, trong ánh mắt nàng có chút hoang mang, không nhịn được gãi đầu. Nàng tặng lễ đầy như vậy, nhưng sao trông Ngụy Ngọc Lâm lại có vẻ không vui cho lắm? Đây thật đúng là lòng dạ nam nhân như kim đáy biển!
Tiêu Vũ bắt đầu nghĩ lại. Nhìn xem, mới đầu nàng còn muốn cái gì mà ba ngàn trai lơ, lúc đó nàng quả là còn quá non nớt nhỏ tuổi mà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận