Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 436: Hiện Tại Xem Ra Chính Là Như Vậy

.



Chương 436: Hiện Tại Xem Ra Chính Là Như Vậy
Trình Phương gật đầu nói: “Hiện tại xem ra chính là như vậy.”
Tiêu Vũ đã hiểu rồi, nhưng cũng không hiểu lắm.
Rõ ràng bản thân chưa từng nói như vậy.
Sau khi xảy ra chuyện của Chương Ngọc Bạch, Tiêu Vũ lập tức cố gắng nhớ lại trong đầu thử xem kẻ thù của mình bao gồm những ai. Thật sự không có tên Thẩm Hàn Thu này.
Nhưng Trình Phương cũng không thể bịa ra một câu chuyện như vậy được, đặc biệt là tên Thẩm Hàn Thu kia quả thật không giống với những người khác.
Những người khác sau khi giúp đỡ Vũ Văn Phong soán vị thì muốn ngồi ở vị trí cao, vốn dĩ không thèm dính dáng đến hoàng tộc Tiêu thị nữa, nhưng Thẩm Hàn Thu lại muốn làm khó nàng trên triều đình.
Loại chuyện này truyền ra ngoài cũng không vẻ vang cho lắm. Xem ra quả thật là có thù oán cá nhân.
“Haiz, chúng ta đừng nhắc tới tay sai của Vũ Văn gia nữa! Tiếp tục nói tới kế hoạch vừa rồi của chúng ta đi.” Thường Tử Thư cảm thấy không có hứng thú với chuyện này cho lắm.
Bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Bùi Kiêm đại nhân, sau đó thể hiện bản lĩnh thật tốt, nâng đỡ Tiểu Hoàng tôn lên ngôi!
Trình Phương chỉ biết có bấy nhiêu, Tiêu Vũ có tò mò hơn nữa thì cũng không nghe ngóng được gì.
Sáu người bàn bạc một phen rồi nói với Tiêu Vũ: “Cô nương, xin ngươi yên tâm, trong vòng mấy ngày bọn ta sẽ bước lên con đường lưu đày!”
“Nhanh như vậy sao?” Tiêu Vũ hỏi.
“Đương nhiên, việc này không nên chậm trễ, bọn ta không muốn chịu cáu gắt vô cớ một ngày nào nữa!” Thường Tử Thư trầm giọng nói.
Sau khi nói chuyện nhiều với Trình Phương, Thường Tử Thư cũng đã hạ thấp tố chất của mình một chút, nói chuyện cũng trở nên thô lỗ.
Tiêu Vũ hỏi: “Việc chuyển nhà này không cần chuyển dời gia nghiệp trước sao?”
Theo Tiêu Vũ thấy, muốn dọn nhà đi, dù sao cũng phải dọn tài sản một cái.
Mọi người nhìn về phía Tiêu Vũ, trong ánh mắt tràn đầy giận dữ.
“Cô nương, có lẽ ngươi có điều không biết, toàn bộ kinh thành chúng ta đều từng bị trộm! Tên trộm đã càn quét sạch sẽ nhà của bọn ta từ lâu rồi.”
“Bọn ta không sống nổi, cửa hiệu mặt tiền trong tay cũng đã sang tay đổi thành tiền để dùng.”
“Phải đó, tên Vũ Văn Phong kia còn không phát bổng lộc, cuộc sống không dễ chịu mà!”
“Bán mạng cho nghịch đảng không trả tiền như vậy, còn không bằng đi theo Bùi đại nhân, giúp đỡ triều đình, trong lòng cũng có thể sảng khoái hơn một chút!”
“Chính là như vậy!”
“Rất đúng!”
Mọi người ngươi một câu ta một câu, sôi nổi bày tỏ trạng thái bất mãn lúc này một cái.
“Có điều nói tới thì, chắc là Thẩm Hàn Thu tới bắt tên trộm kia nhỉ?”
“Không bắt thì có thể làm gì? Không bắt cũng không mua được nồi sắt!”
“Nấu cơm cũng không có chỗ nấu!”
Tiêu Vũ ở một bên nghe mấy người này bàn tán về Trộm Nồi Tặc, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
Nàng quyết định vì sự đoàn kết nội bộ, bây giờ nhất định đừng để cho mấy người kia biết chuyện này là do mình làm.
Lúc trước Tiêu Vũ không có biện pháp phân biệt ai mới là quan tốt, vì chặt đứt con đường của Vũ Văn Phong, khiến triều đình Vũ Văn gia không yên ổn nên mới làm một cuộc càn quét lớn như vậy.
Những người này chắc là đều bị mình ngộ thương.
Hơn nữa Tiêu Vũ cũng nghĩ, nếu mình thật sự để lại đồ cho một vài trung thần thì đó cũng không phải việc gì tốt đối với những trung thần kia.
Nếu để người ta biết, nhất là truyền đi để Vũ Văn Phong biết thì chẳng phải tai họa ngập đầu hay sao?
Đối xử như nhau cũng là để bảo vệ bọn họ!
Tiêu Vũ nghĩ vậy thì lập tức trở nên yên tâm thoải mái, cảm thấy quyết định của mình là chính xác!
Cũng là vì nghĩ cho những người này thôi mà!
Tiêu Vũ tự an ủi bản thân xong thì tâm trạng đã khác.
“Vậy bọn ta chờ tin tức tốt của mọi người!” Tiêu Vũ cất giọng nói.
Hôm sau trên triều đình, Triệu Tuyền dâng sớ, liên tiếp vạch tội mấy người.
Tâm trạng của Vũ Văn Phong đang không tốt, vì vậy ông ta lập tức nói: “Lưu đày đến Ba Thục!”
Triệu Tuyền và mấy người chuẩn bị bị lưu đày lập tức sợ đến ngây người.
Lưu đày đến Ba Thục? Sao có thể như vậy được!
Vì vậy Trình Phương lập tức cười lạnh nói: “Nếu bệ hạ đã không thích bọn ta như vậy, vì sao không lưu đày bọn ta tới Ninh Nam? Đến Ba Thục làm gì chứ!”
“Dù sao ta cũng không muốn sống nữa!” Trình Phương tiếp tục nói.
“Không muốn sống nữa? Vậy thì lập tức xử trảm đi!” Vũ Văn Phong thản nhiên bảo.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người.
Việc này...
Triệu Tuyền thoáng cái trở nên căng thẳng, việc này không thể được!
Hình như mức độ này không dễ nắm chắc cho lắm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận