Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 706: Ai Lại Thích Một Nhi Tử Mình Không Nghe Lời Mình Chứ

.



Chương 706: Ai Lại Thích Một Nhi Tử Mình Không Nghe Lời Mình Chứ
Ngụy Đế lạnh mặt nói: “Không biết trong mấy người các ngươi ai nguyện ý lấy Tiêu Công chúa?”
Lời vừa dứt, trái tim Ngụy Ngọc Lâm đã treo ngang cổ họng.
Hắn đã nghĩ kĩ, nếu người nào dám lên tiếng nhận trọng trách này, hắn nhất định sẽ dạy cho người đó một bài học nhớ đời.
Võ Vương không trả lời.
Hắn ta tán thưởng Tiêu Vũ nhưng không muốn lấy Tiêu Vũ.
Hai người Phúc Vương và Thiện Vương vừa nghĩ đến Tiêu Vũ là nhớ đến chuyện trồng cây chuối đi vệ sinh.
Về phần Thất Hoàng tử Bát Hoàng tử, tuổi hai người quá nhỏ.
Nhị Hoàng tử… Nhị Hoàng tử tính toán lấy tiểu thư nhà Thừa tướng, hắn ta muốn tạo cho mình một cánh chim vững chắc, sao có thể lấy một Công chúa của địch quốc được?
Hơn nữa nếu thật sự lấy Công chúa Đại Ninh thì còn có thể làm Hoàng đế sao?
Ngôi vị Hoàng hậu cũng phải dâng cho Công chúa nước địch sao? Đương nhiên là không thể.
Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, không ai lên tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm vừa thở phào nhẹ nhõm đã bị Ngụy Đế quát cho một trận: “Ngươi luôn miệng nói kính trọng gia gia của mình, hôn sự này vốn do Tiên hoàng định, vì sao ngươi lại lật lọng không thú Tiêu Vũ?”
“Lúc trước trẫm cũng chướng mắt Công chúa này, nhưng bây giờ xem ra nàng đúng là dũng cảm tài trí, cũng xứng với ngươi.”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Phụ hoàng, xin ngài cho nhi thần và Công chúa có thêm cơ hội tiếp xúc.”
Ngụy Đế nghe xong đã biết đây là ý từ chối.
Cơ hội tiếp xúc? Ở Đại Ninh đã không rõ, về Ngụy đô là có thể rõ sao?
Nhưng ông ấy cũng biết tính Ngụy Ngọc Lâm, hắn đã không đồng ý thì ông ấy có hạ thánh chỉ cũng vô dụng.
Cũng vì không thích tính cách này của Ngụy Ngọc Lâm nên quan hệ của ông ấy và Ngụy Ngọc Lâm mới không thân thiết.
Ai lại thích một nhi tử mình không nghe lời mình chứ! Hơn nữa thỉnh thoảng còn chống đối lại ông ấy nữa!
Lúc Tiêu Vũ biết trong cung xảy ra chuyện gì cũng đã là buổi tối.
Là Quỷ Mặt Đen đến truyền tin tức.
Biết tin Ngụy Đế tuyển phu quân cho mình, Tiêu Vũ chỉ muốn nói với ông ấy một câu: Đa tạ nhưng ta không muốn gả.
Lúc Doãn Vương cho mời, Võ Vương và Ngụy Ngọc Lâm đang sánh vai đi ra ngoài, Võ Vương không nhịn được mà hỏi: “Ta thấy Tiêu Công chúa là người rất tốt, tình cảm đối với ngươi lại chân thành, vì sao ngươi từ chối?”
Phúc Vương ganh tị, hắn ta đi theo sau bổ sung: “Ta nghe nói lúc trước Tiêu Công chúa thích người tên Vũ Văn Thành, còn làm loạn muốn từ hôn với ngươi, chẳng lẽ ngươi vì chuyện này mà trong lòng ghi hận?”
Phúc Vương tiếp tục nói; “Ôi, thật đáng tiếc, tính của Tiêu Công chúa quá mạnh mẽ, nếu không ta có thể sẽ suy nghĩ thử.”
Võ Vương hừ một tiếng.
Mặc dù hắn ta không nói nhưng ý cũng đã thể hiện rất rõ, chỉ thiếu điều viết thẳng lên mặt: Dựa vào ngươi?
Phúc Vương rất là không phục: “Dù sao ta cũng là Vương gia của Ngụy quốc, thành thân với Tiêu Vũ là đề cao nàng rồi.”
“Này? Đại ca, ngươi có cảm giác thời tiết trở lạnh rồi không? Sao ta cứ thấy lành lạnh vậy?” Phúc Vương không phát hiện ra Ngụy Ngọc Lâm đang nghiêm mặt nhìn hắn ta, hắn ta không nhịn được mà quấn y phục chặt hơn một chút, muốn để bản thân ấm áp hơn một chút.
Mặc kệ Ngụy Ngọc Lâm nghĩ thế nào đi chăng nữa, chuyện này đồn ra ngoài đã là một phiên bản khác.
Đã trở thành Ngụy Ngọc Lâm cự tuyệt thành hôn với Tiêu Vũ.
Kết hợp với cái miệng rộng của Phúc Vương, chưa đến một ngày chuyện này đã lan truyền khắp nơi.
Trực tiếp truyền đến tai Tiêu Vũ.
Hắc Phong rất tức giận: “Công chúa, Ngụy Ngọc Lâm kia đúng là khinh người quá đáng, trước mặt thì công khai dính lấy Công chúa chúng ta, sau lưng lại giả vờ làm người lạnh lùng kiêu ngạo, vậy mà hắn lại không muốn thành thân với Công chúa!”
Thái độ của Tiêu Vũ rất bình tĩnh: “Không thành thân thì không thành thân, ai thèm?”
Dù sao nàng cũng không muốn gả!
Ngụy Ngọc Lâm có thể tuấn tú hơn người khác, nhưng thấy sắc sẽ mờ mắt! Nàng cũng không thể làm một nàng Công chúa ngu ngốc được.
Hắc Phong tiếp tục nói: “Công chúa, người đừng nản chí, chúng ta về Đại Ninh nói Nhiếp chính Vương điện hạ tuyển cho người mười tám phu quân, thả đầy Công chúa phủ!”
Tiêu Vũ không ngờ Hắc Phong lại có ngày có giác ngộ này.
Nàng lập tức bật cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận