Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 114: Đầu Của Ta Đâu

.



Chương 114: Đầu Của Ta Đâu
Mặc kệ là ném cái gì, đồ cứ thế biến mất ngay dưới mí mắt hắn ta, lại không tra ra được dấu vết để lại chính là hắn ta không có năng lực làm việc.
Nếu trở về để Thái thú đại nhân biết, đừng nói có thể giữ được chức quan này hay không, có thể hắn ta sẽ rơi đầu.
“Đám rác rưởi các ngươi! Nói thử xem làm sao bây giờ? Ta cho các ngươi biết, đồ đã mất, chúng ta đều không được tốt lành!” Lưu Thống lĩnh tức giận nói.
Lúc này có người không phục trong lòng. Thống lĩnh không phải phế vật sao? Hán ta không phải phế vật thì sao cũng không ngăn cản kẻ trộm? Có điều mọi người không dám nói ra lời này, chỉ dám nghĩ thầm trong bụng.
Một người thấp bé đề nghị: “Thống lĩnh, đây là khu vực Quảng Dương quận, chúng ta mất đồ ở đây, Quảng Dương quận nên chịu trách nhiệm với chúng ta!”
“Cho dù bọn họ không tìm được kẻ trộm cũng phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý!” Thuộc hạ thấp bé tiếp tục nói.
Bởi vì cái gọi là hi vọng trong hoàn cảnh khốn khó, Lưu Thống lĩnh lập tức hiểu ra.
Ngay sau đó hắn ta nói: “Đi! Cưỡi ngựa tới Quảng Dương quận cho ta!”
Những người này rời đi như tên bắn. Tiêu Vũ cũng ra khỏi không gian. Những người này tìm được Thẩm Hàn Thu, chờ hắn ta trở về còn phải cần một khoảng thời gian...
Nhân khoảng thời gian này, nàng còn có thể làm thêm một chút sự nghiệp.
Binh quý thần tốc, Tiêu Vũ theo hướng quan đạo này một đường đi về phía nam. Quả nhiên lại đụng phải người của Thượng Cốc quận trước mặt.
Đội ngũ áp tải những cống phẩm này đều vô cùng dễ thấy, cứ như sợ người khác không biết bọn họ đang làm gì.
Thoạt nhìn những người này vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát, bọn họ đang kiểm kê lại đồ đạc, chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Tiêu Vũ trốn trong không gian, muốn mò thêm một viên đạn khói nữa, nhưng đúng lúc này mắt nàng sáng lên, nhìn thấy ma nơ canh bày trong tủ của cửa nàng. Tiêu Vũ có ý tưởng, lập tức thu luôn cả ma nơ canh đặt dọc đường.
Hai bên đường bày hai hàng ma nơ canh trắng bóng, những ma nơ canh này không có ngũ quan, liếc mắt nhìn qua... cực kỳ đáng sợ. Đừng nói là những người cổ đại này, cho dù là người hiện đại thì buổi tối lúc đi đường nhìn thấy ma nơ canh trong tủ kính trước mặt, không cẩn thận cũng sẽ bị giật mình. Tiêu Vũ lại rải tiền giấy, cảm giác đã có không khí rồi.
Khác với đội hộ tống Nghiệp Thành dự định nghỉ ngơi cả đêm trong dịch trạm khiến Tiêu Vũ không thể nào hành động nhanh chóng, những người này là đụng phải trên đường nên hành động cũng linh hoạt hơn.
Lúc này đội xe ngựa kia đã chậm rãi chạy tới. Tiêu Vũ giơ tay vẫy, một ít tiền giấy rơi thẳng lên mặt Thống lĩnh hộ vệ Thượng Cốc quận Chu Dương kia.
Đêm hôm khuya khoắt, tiền giấy đón gió bay tới đã xui xẻo lắm rồi.
Ngay lúc này, ánh sáng không nên xuất hiện vào buổi tối chiếu tới, lúc này mọi người mới thấy rõ hai bên đường vậy mà có hai hàng người không mặt đang đứng!
Không chỉ không có mặt, còn có người không có đầu, chỉ còn cơ thể từ cổ trở xuống đứng ở đó! Cơ thể của bọn họ bị uốn cong thành một góc độ đáng sợ.
Một giọng nói kỳ dị vang lên: “Các ngươi có ai... nhìn thấy... đầu của ta hay không?”
“Á á á á á!” Lúc này đã có người tâm lý yếu kêu lên thảm thiết.
Là người cổ đại thuần túy, hắn ta nào đã từng thấy cảnh tượng như vậy?
Lúc này thủ vệ Chu Dương cũng mặt mày tái xanh, nhưng hắn ta không dám lộn xộn, lập tức nổi giận nói: “Tất cả không được nhúc nhích! Nếu nhúc nhích, ta chém đầu các ngươi!”
Lúc này một cái đầu trắng bệch không có ngũ quan trên không trung bay tới...
Nếu như vừa rồi những con ma nơ canh đứng bất động kia chỉ đe dọa bọn họ, vậy thì cái đầu lâu bay trong không trung này chính là bạo kích đối với bọn họ!
Cả người Chu Dương đều run rẩy. Tiêu Vũ híp mắt, âm thầm ném một cục đá qua, dọa con ngựa của Chu Dương.
Ngựa của Chu Dương nhúc nhích, những người khác làm sao chịu được nữa? Thống lĩnh đại nhân cũng muốn bỏ chạy, bọn họ còn ở lại chỗ này chờ chết sao?
Ngay lúc này, ánh sáng tối lại, Tiêu Vũ nhanh chóng thu ma nơ canh của mình vào không gian. Máy bay không người lái cũng mang theo cái đầu kia bay bổng theo gió.
“Ai... nhìn thấy... cơ thể của ta không?” Thỉnh thoảng trên máy bay không người lái còn phát ra giọng nói kỳ dị.
Tiêu Vũ lấy hết đồ còn dư lại trước, sau đó lại đuổi theo những người đánh xe bỏ trốn.
“Cơ thể của ta...”
“Cho ta mượn, cơ thể của ngươi sử dụng...” Lúc này một người đánh xe bỏ trốn vừa ngẩng đầu đã thấy máy bay không người lái trên bầu trời, cùng lúc đó hắn ta còn nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của một nữ tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận