Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 216: Có Ai... Nhìn Thấy Cơ Thể Của Ta Hay Không

.



Chương 216: Có Ai... Nhìn Thấy Cơ Thể Của Ta Hay Không
Máy bay không người lái mang theo đầu ma nơ canh cô đơn lạnh lẽo đã lâu chậm rãi bay lên không trung.
Đầu ma nơ canh bị Tiêu Vũ cải tạo còn có thể phát ra ánh sáng đoạt mệnh bảy màu đẹp mắt.
“Có ai... nhìn thấy cơ thể của ta hay không...” Thỉnh thoảng trên đầu người phát ra giọng nói.
Thứ như vậy bay trên bầu trời của Thái thú phủ lập tức dẫn tới hỗn loạn.
Người trông chừng ngói chỉ cả thấy lưng phát lạnh, hắn ta không dám nhìn nhưng rồi lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn.
Lúc hắn ta nhìn lại không nhịn được đi trốn. Tiêu Vũ lập tức nhân cơ hội này lấy đi toàn bộ mái ngói.
“Ngói đâu?” Có người kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Chỉ trong một cái chớp mắt, sự chú ý của mọi người đã bị đầu quỷ trên bầu trời hấp dẫn. Chờ lúc bọn họ lại cúi đầu thì ngói đã không thấy tăm hơi!
Lúc này Tiêu Vũ đã ẩn thân ở chỗ này, nghe âm thanh rối loạn bên ngoài, tâm trạng cực kỳ sung sướng.
Chờ lúc mọi người tản ra xung quanh bắt trộm, Tiêu Vũ ra khỏi không gian, thu máy bay không người lái càng bay càng cao vào, lúc này mới rời khỏi quận thành.
Lúc nàng trở lại Kháo Sơn thôn đã là sáng sớm.
Bởi vì tuyết rơi nhiều nên lúc trước buổi sáng người của Kháo Sơn thôn không dậy quá sớm, thậm chí còn không ăn sáng.
Bởi vì thân là gia đình nông dân, mọi người đều biết trận tuyết lớn này sẽ tạo thành một năm mất mùa. Dậy sớm cũng không có việc gì làm, vậy dậy để làm gì? Còn không bằng nằm ngủ, còn có thể bớt một bữa cơm!
Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, từng nhà khói bếp lượn lờ. Người của Kháo Sơn thôn thậm chí còn gọi không ít người của thôn bên cạnh đến, tất cả mọi người tới đây bắt đầu làm việc.
Đây chính là một khách hàng lớn, đương nhiên mọi người tập trung tất cả sức lực mà làm.
Cây này là trời sinh trời nuôi, không cần bỏ tiền gì, hơn nữa triều đình còn cổ vũ khai hoang, với cả Đại Ninh triều mà nói vẫn là tình trạng núi rừng nhiều, ruộng cày ít, còn không tồn tại vấn đề đốn cây lung tung gì.
Thế nên cây này chỉ cần chặt xuống là có thể bán lấy tiền! Đương nhiên, không có nhiều người đến thu gỗ như vậy. Người giống Tiêu Vũ lại ít càng thêm ít.
Lúc Tiêu Vũ lên núi đã tìm được đám người Hắc Phong. Trên đường lưu đày đám người Hắc Phong đã dưỡng đủ điểm kỹ năng, lúc này đã sửa một cái lều nhỏ làm điểm dừng chân rồi.
Tiêu Vũ vừa tới, Hắc Phong lập tức từ trong lều chui ra, mở miệng nói: “Người làm công ban đêm đã trở về, tất cả mọi người đang ăn cơm, lát nữa người làm công ban ngày sẽ bắt đầu đốn gỗ.”
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu, nhìn thấy gỗ chất đống cách đó không xa dưới sự chỉ dẫn của Hắc Phong.
Tiêu Vũ rất thỏa mãn: “Tối hôm nay cho mọi người nghỉ.”
Hắc Phong nhẹ gật đầu.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Vũ lập tức lấy đèn thần ra, bắt đầu thu gỗ vào bên trong.
Làm sao cũng phải sử dụng cái đèn này, nếu không trở về cũng không tiện giải thích. Cũng không thể nói cho người khác biết nàng có không gian đúng không?
Đèn này ở trong tay Tiêu Vũ coi như nghe lời, kêu thu cái gì thì thu cái đó, có lẽ là cảm thấy sự áp chế huyết mạch cấp cao hơn. Dù sao rõ ràng không gian của Tiêu Vũ có cấp bậc cao hơn đèn thần, là sự tồn tại huyền diệu khó giải thích hơn. Quả thật không gian này có hạn chế, sau khi thu một ít gỗ thì không thu được nữa.
Thấy còn thừa lại mấy khúc gỗ, Tiêu Vũ dứt khoát dùng không gian lấy đi. Thừa dịp đêm tối, Tiêu Vũ gõ cửa nhà Tống lý trưởng.
Tống lý trưởng khoác áo đi ra, thấy là Tiêu Vũ thì rất hưng phấn: “Ngũ cô nương, người đã tới rồi à?”
Tiêu Vũ nghe thấy xưng hô đáng sợ như thế thì hơi sửng sốt rồi hỏi: “Ai nói cho ngươi biết ta là Ngũ cô nương?”
“Lúc trước bọn ta hỏi Hắc quản sự kia, Hắc quản sự nói ở nhà ngươi đứng hàng thứ năm nên gọi là Ngũ cô nương.” Tống lý trưởng vội vàng giải thích.
Tiêu Vũ bảo: “Đừng gọi ta là Ngũ cô nương, gọi ta Tạ Ngũ Nương đi.”
Họ Tạ này là họ mẫu tộc của Tiêu Vũ tiền nhiệm.
Tống lý trưởng không biết hai cái này khác nhau chỗ nào nhưng vẫn gọi theo ý của Tiêu Vũ: “Tạ Ngũ Nương, Tạ cô nương...”
Tóm lại, chỉ cần không bại lộ nàng tên Tiêu Vũ là được. Ai biết có tên quỷ thông minh nào từ chữ ngũ kia lập tức liên tưởng tới vũ trong vũ mị* hay không.
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng sẽ không trách Hắc Phong. Đám người Hắc Phong trại đều là người thì to, tâm nhãn lại nhỏ, chỉ số thông minh thấp. Nếu bọn họ thông minh thì đã chẳng bị nàng lừa rồi đúng không?
(*Chữ “vũ” trong tên của Tiêu Vũ có nghĩa là “dễ thương”, đồng âm với chữ “ngũ”.)

Bạn cần đăng nhập để bình luận