Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 680: Đại Vương Phái Ta Đi Tuần Tra Núi

.



Chương 680: Đại Vương Phái Ta Đi Tuần Tra Núi
Tô Lệ Nương nhìn về hướng người tới: “A Vũ, giọng nói của vị đại gia vừa lên tiếng êm tai hơn hai tên bao cỏ vừa rồi kia rất nhiều.”
Râu Quai Nón lập tức đắc ý: “Mỹ nhân thật tinh mắt.”
“Hãy theo bọn ta lên núi đi!” Nói xong Râu Quai Nón muốn kéo Tô Lệ Nương.
Tiêu Vũ nói: “Vị gia này, cô nương nhà bọn ta có thể đi với các ngươi, nhưng sau khi lên núi, các ngươi ai muốn cô nương nhà ta thì phải chuẩn bị nghi thức bái thiên địa! Cho dù là nạp thiếp, vậy cũng phải có một danh phận, không thể tùy tiện đi theo người nào đó được!”
“Nếu không tính tình cô nương nhà ta cứng cỏi, nếu chết trên đường thì không có lợi đâu.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Vẻ mặt của Tô Lệ Nương kiên định: “Đúng, phải có danh phận!”
Đừng thấy Tiêu Vũ rõ ràng quần nhau với những người này có vẻ hơi lỗ mãng.
Nhưng Tiêu Vũ vốn dĩ không sợ những người này.
Thứ nhất, nàng có không gian làm hậu thuẫn, cùng lắm thì mang theo Tô Lệ Nương vào không gian tị nạn.
Thứ hai... đám người Thẩm Hàn Thu đang ở một nơi bí mật gần đây.
Bọn họ chỉ giả vờ chạy trốn mà thôi!
Nếu thật sự gặp nguy hiểm, rơi đầu nhất định là đám người Râu Quai Nón kia.
Râu Quai Nón nghe thấy lời này thì bảo: “Đáng tiếc, sau khi lên núi có lẽ phải đưa cho trại chủ rồi.”
“Vậy ngươi càng không được vô lễ với cô nương nhà ta. Dựa vào dáng vẻ của cô nương nhà ta, đến lúc đó nhất định sẽ được trại chủ đặt lên đầu quả tim mà sủng ái. Chờ đến lúc đó, nếu ai từng đắc tội nàng ấy nhất định sẽ xui xẻo.”
“Còn không bằng nhân cơ hội này ngươi nịnh nọt cô nương nhà ta trước. Cô nương nhà ta bị mù, gả cho ai cũng là gả, đến lúc đó nhất định cam tâm tình nguyện đi theo trại chủ của các ngươi...”
“Lại được trại chủ sủng ái, sau này nhất định là bảo bối bên cạnh trại chủ.”
“Vị đại ca kia, ta cũng chỉ muốn tìm chỗ dựa cho cô nương nhà ta mà thôi. Chi bằng ngươi hãy nhận cô nương nhà ta làm muội tử đi!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Tô Lệ Nương đưa tay véo Tiêu Vũ.
Nàng ấy lại không mù thật!
Ai muốn thứ ca ca xấu xí như vậy chứ!
Hơn nữa, mặc dù nàng ấy giả làm tân nương chưa thành thân nhưng trên thực tế tuổi tác không nhỏ, nói không chừng còn lớn hơn tên Râu Quai Nón này một chút!
Tiêu Vũ cười hì hì, nói bên tai Tô Lệ Nương: “Nương nương yên tâm đừng sốt ruột, đợi sau này ta đào hố chôn những kẻ này xuống, đảm bảo không để cho nương nương nhớ tới chuyện xấu hổ như vậy.”
Tô Lệ Nương nghe xong lời này tỏ vẻ rất hài lòng.
Khóe môi nàng ấy có chút cong lên.
Tô Lệ Nương cười như vậy, những tên sơn tặc chưa từng thấy việc đời này lập tức thần hồn điên đảo.
Phải biết rằng, dung mạo của Tô Lệ Nương chính là sự tồn tại khiến vua của một nước cũng bị khuynh đảo, chớ nói chi là những tiểu lâu la này!
Vì vậy.
Tên Râu Quai Nón kia dưới sự giật dây của Tiêu Vũ.
Vậy mà tìm được một cái ghế khiêng đôi.
Hai người Tiêu Vũ và Tô Lệ Nương đều ngồi lên. Sau đó, bọn lâu la khiêng cái ghế đi lên núi.
Lúc này người của Nhị Hoàng tử cũng đã đến.
Bọn họ nhìn thấy những sơn tặc kia mang người lên núi.
Giống như không phải cướp bóc mà là mời một tổ tông trở về vậy. Trong lúc nhất thời bọn họ cũng có chút không biết nói gì cho phải.
Cũng may những tên sơn tặc này ai tới cũng không từ chối, cuối cùng bọn chúng vẫn cướp hai cô nương kia lên núi.
Tiếp theo, mấy Hoàng tử và tùy tùng theo đuôi đám sơn tặc lên núi.
Lúc này trong đám sơn tặc kia còn có người ngâm nga bài hát khó nghe để thể hiện sự vui vẻ của mình.
Tiêu Vũ có chút không nghe nổi: “Ta nói này vị huynh đệ kia, ta dạy cho ngươi!”
“Đại vương phái ta tới tuần tra núi, bắt tên hòa thượng làm bữa tối!” Tiêu Vũ cao giọng hát.
Đám sơn tặc vốn cảm thấy Tiêu Vũ nói nhiều.
Nhưng dáng vẻ của Tiêu Vũ cũng xem như là đẹp nên bọn chúng cũng nhịn một chút.
Không ngờ rằng... lúc này bọn chúng phát hiện tiểu cô nương này thật ra có một chút tài hoa!
Chưa kể, bài hát này lanh lảnh dễ hát.
Vì vậy mọi người bắt đầu hát.
Í a í a! Đại vương bảo ta đi tuần tra núi!
Í a í à! Bắt tên hòa thượng làm bữa tối!
Mọi người cảm thấy bài hát này vừa có thể thể hiện sự kính ngưỡng của bọn chúng với trại chủ, vừa có thể thể hiện sát khí của bọn chúng.
Hắc Phong nấp trong chỗ tối.
Không nhịn được nói một câu: “Những người này bị ngu hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận