Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 218: Các Huynh Đệ, Các Ngươi Cũng Vất Vả Rồi

.



Chương 218: Các Huynh Đệ, Các Ngươi Cũng Vất Vả Rồi
Lúc mọi người trở lại Ninh Nam thì phát hiện Sở Duyên đã mang theo các tướng sĩ tới gần đó nhặt rất nhiều đá tảng tới đây, thậm chí còn xây một căn nhà bằng đá tảng.
Sở Duyên rất khó xử đi tìm Tiêu Vũ: “Công chúa, có phải tiến độ của chúng ta có chút chậm hay không? Thật sự là không bột đố gột nên hồ mà...”
Tiêu Vũ hỏi: “Thiếu gỗ và ngói đúng không?”
“Ngươi đi theo ta.” Tiêu Vũ nói xong thì mang theo Sở Duyên đi tới một chỗ.
Băng qua hai đỉnh núi, Sở Duyên lập tức thấy đám người Hắc Phong canh chừng một đống mái ngói lớn xếp thành một ngọn núi nhỏ, còn có một số gỗ.
Tiêu Vũ nói: “Thế nào? Không phải tạm thời đã đủ rồi à?”
Sở Duyên rất hưng phấn: “Công chúa, người thật sự quá lợi hại! Vậy mà chuyển tới nhiều mái ngói như vậy!”
Nói đến đây, Sở Duyên lại nhìn về phía đám người Hắc Phong: “Các huynh đệ, các ngươi cũng vất vả rồi!”
Hắc Phong thầm nghĩ trong lòng, không vất vả không vất vả. Chuyện này có gì vất vả, tới chỗ đó thì ở trong lều làm giám sát, thậm chí còn không đưa tay khiêng gỗ, có gì vất vả cơ chứ?
“Có điều Công chúa... nhiều đồ như vậy, các ngươi chở về thế nào?” Sở Duyên tò mò hỏi.
Đám người Hắc Phong im lặng không nói gì, chỉ coi như bản thân không nghe thấy câu hỏi của Sở Duyên. Tiêu Vũ lấy kim đăng ra, đổ ra hai khúc gỗ từ bên trong.
Sở Duyên nhìn tới sửng sốt, hắn ta kinh ngạc nói: “Trên đời vậy mà có bảo vật như thế!”
“Đây là bảo vật gì vậy?” Sở Duyên không nhịn được hỏi.
Tiêu Vũ nhìn kim đăng trong tay, mở miệng nói: “Đây là đèn thần Đặc Lạp Đinh.”
Sở Duyên chợt hiểu ra. Cái này cũng giống như con ngựa có tốc độ như sấm sét kia của Công chúa, đều là thứ tốt có bối phận chữ Đặc!
“Công chúa, bí mật như vậy nhất định không thể để cho quá nhiều người biết. Chuyện này tuyệt đối không thể nói với những người khác nữa!” Sở Duyên rất căng thẳng.
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Được, nhưng chuyện số vật liệu gỗ này phải giải thích với mọi người thế nào?”
Sở Duyên nói: “Việc này không cần Công chúa quan tâm, đến lúc đó ta sẽ nói với mọi người ta nhìn thấy có người vận chuyển gỗ tới.”
“Có ta và mấy vị huynh đệ Hắc Phong trại làm chứng, sẽ không ai hoài nghi.” Sở Duyên tiếp tục nói.
Hắc Phong không nhịn được nhấn mạnh một câu: “Bọn ta không gọi là Hắc Phong trại, bọn ta gọi là Hắc Phong doanh, là đội cận vệ của Công chúa.”
Mọi người lập tức đạt được nhận thức chung. Tống Kim Ngọc đã biết bí mật này từ lâu. Tiêu Vũ đã trở về, dĩ nhiên Tống Kim Ngọc muốn biết Tiêu Vũ mang bao nhiêu đồ trở về.
Tống Kim Ngọc nhìn thấy đồ Tiêu Vũ mang về thì không nhịn được sợ hãi than: “Công chúa thật đúng là thần tốc lại lợi hại.”
“Có điều Công chúa, ngươi mua những thứ này phải bỏ ra bao nhiêu bạc?” Tống Kim Ngọc hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Gỗ là dùng tiền mua, ngói không tốn tiền.”
Tống Kim Ngọc hơi kinh ngạc hỏi: “Không tốn tiền thì lấy ở đâu?”
Tiêu Vũ nói: “Một phần là cạo lông trên nóc nhà Thái thú phủ của tên Tiết Quảng Sơn kia, về phần một phần còn lại là Tiết Quảng Sơn mất nóc nhà đi mua ngói mới.”
“Còn chưa đặt lên đã bị ta lấy rồi.” Tiêu Vũ cười híp mắt nói.
Tống Kim Ngọc trợn tròn mắt nhìn Tiêu Vũ, chỉ cảm thấy không hợp lẽ thường.
“Công chúa, người thật sự rất lợi hại, chỉ có điều người làm vậy không sợ bị Tiết Quảng Sơn phát hiện sao?” Tống Kim Ngọc kinh ngạc nói.
Đương nhiên Tiêu Vũ không sợ bị phát hiện, nàng có không gian, có thể ẩn thân bất kỳ lúc nào bất kỳ nơi đâu.
Tống Kim Ngọc lại lo lắng điều này, bởi vì hắn ta chỉ đưa cho Tiêu Vũ kim đăng, cái kim đăng này cũng không có linh tính giống như không gian của Tiêu Vũ.
Kim đăng không thể nào cho người tiến vào, vậy nên cho dù đi thu đồ cũng rất có thể bị người ta phát hiện.
Hơn nữa kim đăng thu đồ cũng cần một chút thời gian, không giống như không gian của Tiêu Vũ, suy nghĩ một cái là có thể lấy đồ đi.
Đương nhiên, Tống Kim Ngọc chi lo lắng cho Tiêu Vũ, hoàn toàn không hoài nghi nàng có bí mật gì.
Trong nhận thức của Tống Kim Ngọc, cái kim đăng này đã là thứ nghịch thiên nhất rồi. Làm sao hắn ta nghĩ tới không gian của Tiêu Vũ tương đương với mấy trăm ngàn cái kim đăng chứ!
Tiêu Vũ cười nói: “Ta tự có cách, ngươi hãy yên tâm, sẽ không có vấn đề.”
Tống Kim Ngọc sùng bái nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa, người thật sự là rất lợi hại, quyết định đi theo người của ta quả nhiên không sai!”
“Công chúa, người nói đi, tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Tống Kim Ngọc nói.
Tiêu Vũ bảo: “Tìm Hàn Bất Vi, hơn nữa diệt trừ đám người Hàn Bất Vi, đồng thời mở rộng căn cứ của chúng ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận