Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 846: Không Cần Nói Cảm Ơn Với Ta Đâu

.



Chương 846: Không Cần Nói Cảm Ơn Với Ta Đâu
Ngụy Ngọc Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn ôn hòa, nhưng giọng nói có vài phần chua chát: “Không cần nói cảm ơn với ta đâu.”
Một lúc lâu sau, Ngụy Ngọc Lâm mới hỏi: “A Vũ, những người khác, thật sự cũng giống như ta sao?”
Tiêu Vũ mờ mịt hỏi: “Những người khác là sao?”
“Không phải nàng đã nói, nếu những người khác bị thương, nàng cũng sẽ làm như vậy à?” Ngụy Ngọc Lâm nói.
Tiêu Vũ nghe vậy, hồi tưởng quá khứ một chút.
Lúc trước ở trong tổ chức, mọi người cùng nhau lăn lê bò lết, chắc chắn sẽ có những lúc bị thương.
Nếu thấy người anh em của mình bị thương, đương nhiên Tiêu Vũ không thể không cứu.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm hỏi ra lời này, có lẽ không phải là ý đó.
Tiêu Vũ nói: “Vẫn có chút không giống nhau.”
Hai mắt Ngụy Ngọc Lâm có thần hơn một chút: “Nói ta nghe thử xem, sao lại không giống vậy?”
Tiêu Vũ nói: “Thì bởi ngươi đẹp đó, nếu ngươi thật sự bị thương ở mông, có lẽ ta sẽ không... không biết xấu hổ như vậy đâu.”
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Hắn cảm thấy, Tiêu Vũ và Hắc Phong với cả Thiết Sơn, năm trăm năm trước chắc chắn là người một nhà!
Tiêu Vũ nào biết, ở trong lòng Ngụy Ngọc Lâm, mình đã bị xếp vào hàng ngũ ngốc nghếch rồi.
Lúc này Tiêu Vũ đang lải nhải dạy dỗ Đặc Năng Lạp.
“Ngươi nói ngươi đi, một con ngựa thì phải kéo xe cho tốt chứ!”
“Ngươi suýt chút nữa đã giết chủ nhân của ngươi đó, ngươi có biết không hả?”
Đặc Năng Lạp rất oan ức, sao lại giết chủ nhân chứ, nó không phải cố ý mà, nó quá rõ về bản lĩnh của chủ nhân nhà mình rồi, làm gì có chuyện chết được, người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm đó! Suy luận theo hướng đó, chủ nhân chắc chắn sẽ không có việc gì.
Tiêu Vũ lại nói: “Ngươi biết không? Ngay từ khi ngươi bắt đầu suy nghĩ về tình yêu thì đã bắt đầu phạm sai lầm rồi, quả nhiên, tình yêu sẽ làm cho con người ta trở nên ngu xuẩn!”
Ngay cả ngựa cũng ngu theo luôn.
Ngụy Ngọc Lâm lại im lặng.
Hắn có cảm giác giống như đang bị “chỉ gà mắng chó” vậy đó.
Ngụy Ngọc Lâm vươn tay xoa bả vai của mình, tuy rằng không còn đau như vậy nữa, nhưng vẫn không được tự nhiên cho lắm.
Tiêu Vũ liếc mắt nhìn một chút, có chút chột dạ.
Vì thế Tiêu Vũ nói: “Ây dà, hay là ngươi vào trong nằm một lát đi.”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Như vậy có phù hợp không?”
Tiêu Vũ nói: “Huynh đệ như tay chân! Ngươi cứ vào nghỉ ngơi đi!”
Ngụy Ngọc Lâm vào xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, có một mùi hương thum thủm thoang thoảng…
Ngụy Ngọc Lâm trầm mặc một chút, yên lặng nằm xuống.
Tiêu Vũ không hề cố ý dùng mùi sầu riêng hun Ngụy Ngọc Lâm, chủ yếu là vì Tiêu Vũ hoàn toàn không phát hiện Ngụy Ngọc Lâm không thích ăn thứ này!
Hoặc là nói không hề để ý đến.
Lúc trước Tiêu Vũ cũng chưa từng để ý Ngụy Ngọc Lâm thích cái gì, không thích cái gì.
Tiêu Vũ ngồi ở bên ngoài xe ngựa, bày ra trạng thái trầm tư, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ hoang mang.
Nàng không thể không thừa nhận, vừa rồi lúc Ngụy Ngọc Lâm lấy thân bảo vệ cho mình, nàng cảm thấy lòng mình rất ấm áp.
Đây là cảm giác trước đây nàng chưa bao giờ cảm nhận được từ các người anh em của mình.
Đừng bảo nàng thật sự động lòng với Ngụy Ngọc Lâm rồi đó nhé?
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức đỏ mặt tía tai: “Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Nếu nàng thích Ngụy Ngọc Lâm, vậy sẽ trồng cây chuối...
Nói đến đây, Tiêu Vũ lặng lẽ câm miệng.
Chậc, tại sao nàng lại phát ra lời thề ghê tởm đó chứ! Đổi cái khác đi.
Nếu nàng thích Ngụy Ngọc Lâm, sau này nàng sẽ không được sảng khoái ăn sầu riêng!
Lời thề này đối với Tiêu Vũ mà nói, cũng ác độc không kém.
Đối với Tiêu Vũ mà nói, sầu riêng chính là tính mạng của mình.
Không được ăn sầu riêng, vậy có nghĩa là không còn niềm vui nữa!
Vì một nam nhân mà từ bỏ niềm vui ăn sầu riêng? Có khả năng ư? Không thể rồi!
Tiêu Vũ cảm thấy, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Tiêu Vũ cảm thấy Ngụy Ngọc Lâm đã đi vào rất lâu, tận một canh giờ lận, Tiêu Vũ gọi một tiếng: “Ngụy Ngọc Lâm?”
Bên trong xe ngựa không có âm thanh.
Tiêu Vũ vén rèm xe ngựa lên nhìn vào bên trong.
Phát hiện Ngụy Ngọc Lâm đang lặng lẽ thiếp đi.
Tiêu Vũ chần chờ một chút, hắn đang ngủ à?
Nàng cũng thấy hơi mệt, vươn vai một cái, ngồi ở bên cạnh.
Còn ở bên ngoài? Thật ra lúc tên nhóc Đặc Năng Lạp này đang vui thì hoàn toàn không cần có người đánh xe, nó sẽ tự phân biệt phương hướng.
Tiêu Vũ cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận