Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 615: Ngươi Nói Linh Tinh Cái Gì

.



Chương 615: Ngươi Nói Linh Tinh Cái Gì
Nhưng bởi trước kia Chân Pháp đạo trưởng từng cho ông ta biết cái gì gọi là vũ trụ phát sáng, nên ít nhiều thì Vũ Văn Phong vẫn có vài phần kính sợ khó nói đối với Chân Pháp đạo trưởng.
Vậy nên ông ta cũng không dám xử lý Chân Pháp đạo trưởng. Chân Pháp đạo trưởng vẫn là Quốc sư, nhưng chỉ còn là danh nghĩa, đã không còn vang dội như xưa rồi.
Tiêu Vũ đến gặp Chân Pháp đạo trưởng một lần, khi Chân Pháp đạo trưởng nhìn thấy Tiêu Vũ, ông ta quỳ xuống đất khấu đầu với nàng.
“Cô nãi nãi, tổ sư nãi nãi, cầu xin người cứu ta với! Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng bệ hạ sắp chém đầu ta rồi!” Chân Pháp đạo trưởng khóc thành tiếng.
“Ai mà ngờ được vậy mà Tiêu Vũ kia còn chưa chết!”
Tiêu Vũ hỏi: “Không phải trước kia ngươi tính được rồi sao?”
Chân Pháp đạo trưởng chột dạ nói: “Cô nãi nãi, người biết ta có mấy cân mấy lượng mà, trước kia không phải đều là ăn nói bừa bãi đó sao?”
“Bây giờ ta chỉ mong cô nãi nãi cho ta một con đường sống.” Chân Pháp đạo trưởng tiếp tục nói.
Dưới con mắt của Chân Pháp đạo trưởng, bản thân mình có thể sống đến bây giờ đều nhờ vào trời sao lấp lánh trước kia của tiên cô. Nếu không phải như vậy, bệ hạ cũng không có khả năng còn giữ lại một chút tín nhiệm với ông ta.
Tiêu Vũ cố tình ra vẻ thâm sâu khó lường: “Con đường sống này nếu như ngươi muốn thì vẫn có...”
“Trước kia ta đã cảm thấy ngươi rất có tiên duyên, lần này ta đặc biệt đến đây đưa cơ hội cho ngươi, phải xem ngươi có nắm bắt được hay không thôi.” Tiêu Vũ mở miệng thành văn.
Đối với Tiêu Vũ mà nói, chuyện lừa gạt qua mắt người khác làm càng nhiều thì càng quen việc dễ làm.
Chân Pháp đạo trưởng nghe vậy, vội nói: “Mong tiên cô chỉ điểm sai lầm.”
Tiêu Vũ nói: “Lần này ta tính được bệ hạ có một đại nạn, trong sơn trang của thành Nam, một chỗ trong sơn trang hội tụ tà khí, sợ là sẽ gây ra nội loạn!”
“Chỉ cần ngươi nói chuyện này cho bệ hạ, sau khi bệ hạ điều tra kĩ càng thì vị trí Quốc sư của ngươi có thể đảm bảo rồi!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Chân Pháp đạo trưởng chần chừ trong chốc lát: “Thực sự không dám giấu, ta vẫn luôn nghĩ rằng làm tiếp vị trí Quốc sư này có gì tốt hay không? Không phải hoàng tộc Tiêu thị sắp đánh vào Thịnh Kinh rồi sao? Đợi đến ngày đó... ta có còn đường sống không?”
Tiêu Vũ cười nói: “Tới lúc đó ngươi có thể bước trên đường tiên, cớ gì phải sợ Tiêu thị Công chúa kia?”
“Huống chi bây giờ ngươi không làm gì hết đã sợ gặp phải họa sát thân, nếu như bây giờ ngươi quẳng gánh không làm nữa, ngươi cảm thấy Vũ Văn Phong sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Chân Pháp đạo trưởng không cần nghĩ đã đáp: “Sẽ không bỏ qua cho ta.”
Nếu như có thể dễ dàng rời đi như vậy Chân Pháp đạo trưởng đã mau chóng rút lui từ lâu rồi, nào còn tiếp tục mang cái danh Quốc sư ở lại đây chịu tội sống cuộc sống không có bổng lộc chứ!
Cũng do Vũ Văn Phong phái người theo dõi ông ta, chỉ cần ông ta có bất kì điểm là nào là có thể mất mạng ngay. Than ôi! Dưới tình hình này, thực sự là Chân Pháp đạo trưởng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sự xuất hiện của Tiêu Vũ giống như ngọn cỏ cứu mạng của Chân Pháp đạo trưởng vậy, đương nhiên ông ta phải nắm lấy!
Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi chỗ của Chân Pháp đạo trưởng. Chân Pháp đạo trưởng chỉnh trang lại quần áo, mở miệng: “Ta muốn đến gặp bệ hạ!”
Khi Vũ Văn Phong từ bên ngoài về thì nhìn thấy Chân Pháp đạo trưởng.
“Ngươi đến đây làm gì?” Tâm trạng của Vũ Văn Phong không tốt, nhìn ai cũng thấy không thuận mắt.
Chân Pháp đạo trưởng bình tĩnh nhìn Vũ Văn Phong, sau đó nói: “Bệ hạ, sao trên người ngài lại có sát khí âm u? Vừa nãy ngài đi đâu?”
Bản thân Vũ Văn Phong đi đâu thì ông ta biết rõ. Nay nghe thấy lời này, bỗng ông ta nhíu mày: “Ngươi nói linh tinh cái gì?”
“Do thần tính ra được bệ hạ có kiếp nạn nên mới đến đây nhắc nhở bệ hạ, kiếp nạn của bê hạ ở ngoại thành, phía Nam... chắc hẳn là cùng một nguồn gốc với sát khí âm u trên người ngài.” Chân Pháp đạo trưởng tiếp tục nói.
Vũ Văn Phong nghe thấy lời này thì bất ngờ nhìn Chân Pháp đạo trưởng một cái. Việc ông ta đến Minh U sơn trang cho dù là Thẩm Hàn Thu hầu cận ông ta cũng không biết. Làm sao Chân Pháp đạo trưởng biết được?
Vũ Văn Phong hỏi: “Nói rõ ràng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận