Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 238: Đông Người Như Vậy Mà Còn Sợ Ma Quỷ Hay Sao!

.



Chương 238: Đông Người Như Vậy Mà Còn Sợ Ma Quỷ Hay Sao!
Đương nhiên, nếu những người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ chỉ cảm thấy Tiêu Vũ đang dùng đèn thần. Bây giờ đối với mọi người, đèn thần đã chẳng còn là bí mật gì quá lớn.
Sở dĩ bỏ vào trong không gian là bởi vì trong không gian có thể giữ được sức sống của những thực vật này, nếu như cho vào đèn thần thì... nói không chừng đến lúc lấy ra lại thật sự chỉ có thể làm củi.
Đèn thần không có công dụng duy trì tốc độ dòng thời gian không thay đổi, lại càng không giống như không gian, có thể làm cho thực vật khôi phục sức sống, nhanh chóng sinh trưởng.
Đợi sau khi thu toàn bộ cây xong, trời cũng đã tối mịt, muốn trở về nghỉ ngơi cũng không còn kịp nữa, bởi vì cửa thành đã đóng.
Vì phòng ngừa nạn thổ phỉ, thời gian Dự quận đóng cửa thành rất sớm, hơn nữa một khi đã đóng cửa thành thì sẽ không dễ dàng mở ra. Trên tường thành cũng đều là thủ vệ.
Mặc dù Tiêu Vũ có cách đi vào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không cần thiết mang theo một đống người như vậy, vì thế Tiêu Vũ nói: “Mọi người lấy một ít củi lại đây, đốt lửa trại nghỉ ngơi tại chỗ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta lại vào thành.”
Tiểu Lâm Tử biết mình không oai phong, sức mạnh lại thua kém người khác, nổi trội chính là tốc độ nhanh, chịu khó đi lại, vì thế lập tức xung phong nhận việc.
Sau khi Tiểu Lâm Tử đi được một lúc, đột nhiên lớn giọng hô lên: “Cứu mạng! Có… có ma!”
Giọng của Tiểu Lâm Tử vừa vang lên, Hắc Phong lập tức lấy dao phay ra, lao nhanh tới.
Còn về những người khác, Quỷ Mặt Đen và Liễu Sơn bảo vệ Tiêu Vũ một tấc không rời, còn lại những người khác thì xông lên.
Tiêu Vũ cũng không nhàn rỗi, chạy sang bên kia. Vừa đến đó đã thấy Tiểu Lâm Tử tè ra quần chạy trở về, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở: “Công... Công chúa, có ma, bên kia có ma!”
Tiêu Vũ nhíu mày nói: “Đi, qua đó xem một chút.”
Đông người như vậy mà còn sợ ma quỷ hay sao!
Tiêu Vũ sải bước đi về phía trước.
Tiểu Lâm Tử run rẩy ngăn Tiêu Vũ lại: “Công chúa, trên cây kia treo một cái đầu người, quá… quá… quá đáng sợ.”
Tiêu Vũ nghe vậy lập tức kinh hãi nói: “Còn có chuyện như vậy?
“Công chúa, chúng ta đừng qua đó nữa, chúng ta... về tránh trước đi.” Tiểu Lâm Tử sốt ruột đến mức chảy nước mắt.
Ngay lúc mấy người họ đang giằng co. Bên cạnh có một đốm lửa yếu ớt bay lên trong không trung, khí thế đốm lửa kia lao đến rất hung ác, nhưng lúc đến trước mặt mọi người lại đột nhiên biến mất.
“Người nào… dám quấy nhiễu sự thanh tĩnh của ta?” Một giọng nam tử quỷ dị truyền đến.
Tiêu Vũ nghe vậy, híp mắt cười lạnh. Trò lừa bịp cô nãi nãi đây chơi thừa lại mà cũng có có người chơi!
Tiêu Vũ nói: “Mọi người nghe lệnh, theo ta rời đi trước.”
Mọi người không dám ý kiến gì, chỉ nghĩ là Tiêu Vũ sợ, vội vàng che chở nàng rời đi. Nhưng mới đi được một lát, Tiêu Vũ đã nói: “Các ngươi ở đây chờ ta.”
Sau khi đưa người của mình đến nơi an toàn, Tiêu Vũ chuẩn bị hành động.
“Công chúa, người muốn đi làm gì?” Quỷ Mặt Đen hơi căng thẳng.
Tiêu Vũ nói: “Các ngươi chờ là được, lát nữa mặc kệ người nào tới, các ngươi chỉ cần cản lại là được. Còn về cái kẻ giả thần giả quỷ kia, ta đi quyết đấu.” Tiêu Vũ như cười như không cười.
“Không được, Công chúa, người chỉ là một nữ tử yếu đuối, cho dù muốn quyết đấu, vậy cũng phải là bọn ta đi!”
Tiêu Vũ liếc mọi người một cái: “Chuyện các ngươi cần làm chỉ có phục tùng. Quân lệnh như núi, hôm nay các ngươi đã không còn là những kẻ phiêu bạt nữa, đạo lý này hẳn là các ngươi phải hiểu chứ?”
Liễu Sơn hiểu rõ đạo lý này, lập tức nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tiêu Vũ rất hài lòng, mặc kệ có hợp lý hay không, mọi người chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của nàng là được.
“Hơn nữa ta cũng không phải đi mạo hiểm, chuyện nguy hiểm thật sự thì phải để các ngươi làm. Các ngươi ở đây ngăn cản cho ta, không bao lâu nữa, cái kẻ giả thần giả quỷ sẽ tới đây.”
Nói rồi Tiêu Vũ cũng không cho mọi người cơ hội hỏi lại, cưỡi Đặc Năng Lạp quay vòng về lại. Lúc đến gần sườn núi Loạn Thạch, Tiêu Vũ nhảy lên một thân cây, lấy máy bay không người lái của mình ra.
Mô hình đầu người treo trên máy bay không người lái này đã lâu không dùng, hôm nay gặp lại khiến Tiêu Vũ cảm thấy chẳng những không đáng sợ mà ngược lại có một loại cảm giác thân thiết. Chủ yếu là… nắm trong tay cảm giác dọa người khác đến tè ra quần khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận