Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 345: Nghe Nói Công Chúa Muốn Ba Ngàn Trai Lơ*

.



Chương 345: Nghe Nói Công Chúa Muốn Ba Ngàn Trai Lơ*
*Bình thường trong hậu cung có ba ngàn phi tần, nhưng Võ Tắc Thiên là nữ đế, nên chỉ đành tìm ba ngàn nam nhân tuấn tú. Tuấn nam chính là chỉ trai lơ, ứng với ba ngàn phi tần, được gọi là ba ngàn trai lơ. (Baidu)
Tuy rằng Ngụy Ngọc Lâm ăn nói kì lạ còn thêm rất nhiều câu thành kiến, nhưng vừa nghe Tiêu Vũ đã biết người Ngụy Ngọc Lâm nói đến là ai.
Tiêu Vũ không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Nhưng Ngụy Ngọc Lâm lại không hề có ý buông tha cho Tiêu Vũ: “Công chúa không hỏi ta có cách nhìn thế nào đối với vị hôn thê trước sao?”
Tiêu Vũ có chút chột dạ: “Thì còn có cách nhìn nào nữa? Chẳng qua là duyên phận chưa đến, chia tay thì chia tay, tạm biệt thì tạm biệt, người tiếp theo ngoan hơn!”
“Chân trời góc bể nơi nào mà không có cỏ thơm! Cóc ba chân khó kiếm, chứ nữ nhân có hai chân một đầu không phải có rất nhiều sao?” Tiêu Vũ mở miệng đã nói.
Tiêu Tiên Nhi nghe thấy câu này không nhịn được mà cười một cái.
Tiêu Vũ nhìn Tiêu Tiên Nhi: “Buồn cười lắm sao?
Tiêu Tiên Nhi vội nói: “Ta không... không có ý đó, chỉ là cảm thấy A Vũ ngươi rất thú vị.”
Tiêu Tiên Nhi thấy Ngụy Ngọc Lâm nhìn mình thì giới thiệu nói: “Ta tên là Tiêu Tiên Nhi.”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: “Ta họ Ngụy.”
“Họ Ngụy? Chẳng lẽ là người Bắc Ngụy?” Tiêu Tiên Nhi mở miệng hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy lời này thì nhàn nhạt nói: “Có lẽ tổ tiên ta là người Bắc Ngụy.”
Nói đến Bắc Ngụy, người họ Ngụy có thể nói tóm một cái đã được một đống.
Dân chúng bên đó, thời tổ tiên đều không có họ, sau này mới lấy Ngụy làm họ.
Đây là vấn đề phong tục tập quán.
Nói xong, Ngụy Ngọc Lâm dời mắt đi, nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa nói những lời này với ta là vì cảm thấy ta còn trọng tình với vị hôn thê trước sao? Khuyên ta buông bỏ?”
Tiêu Vũ hận không thể chặn cái miệng dẻo quẹo của mình lại.
Nàng vội nói: “Ta tuyệt đối không có ý này? Ta muốn nói, vị hôn thê trước kia của ngươi mù rồi! Không thích công tử tuấn tú như ngươi mà cứ đâm đầu đi thích tên cóc ghẻ kia! Nhất định nàng ấy rất hối hận, khi đó không nên làm tổn thương ngươi.”
Tiêu Vũ đang suy xét, Ngụy Ngọc Lâm hỏi cách nhìn của mình, chắc là muốn nghe nàng sám hối.
Suy cho cùng... người này bị đá rồi, trong lòng có chút bất mãn cũng là điều bình thường thôi.
Vì để ngày sau có thể hợp tác vui vẻ, Tiêu Vũ vẫn đồng ý cần phải nhượng bộ, nói chút lời nói bậy dỗ dành Ngụy Ngọc Lâm.
Việc này đối với kẻ bịp bợm như Tiêu Vũ, vốn không tính là chuyện khó khăn gì.
Cứ hướng về cửa hàng của Ngụy Ngọc Lâm có thể giúp nàng bán lượng thực, Tiêu Vũ cũng cảm thấy dỗ dành hắn hai câu cũng đáng giá thôi.
Ánh mắt Ngụy Ngọc Lâm bắt đầu trở nên sâu thẳm: “Thực sự hối hận sao?”
Tiêu Vũ chân thành mà gật đầu: “Hối hận!”
Ngụy Ngọc Lâm gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vị hôn thê trước của ta bị mù!”
Tiêu Tiên Nhi nhẹ giọng nói: “Vừa nhìn đã thấy Ngụy công tử là rồng phượng trong loài người, vị hôn thê trước kia của ngươi không có phúc, mắt mù rồi mới bỏ qua ngươi.”
Ngụy Ngọc Lâm cau mày nhìn Tiêu Tiên Nhi, rồi lại nhìn Tiêu Vũ: “Có thể bảo nàng ta im mồm không?”
Tiêu Vũ cũng nhìn Tiêu Tiên Nhi, chỉ thấy vẻ mặt Tiêu Tiên Nhi ngại ngùng.
Dường như nàng ta không biết bản thân nói gì sai, tại sao lại khiến Ngụy Ngọc Lâm không vui.
Tiêu Vũ thầm nghĩ, tên Ngụy Ngọc Lâm này thương hương tiếc ngọc, sợ Tiêu Tiên Nhi đắc tội mình nên mới muốn Tiêu Tiên Nhi im mồm nhỉ!
Dù sao thì Tiêu Tiên Nhi cũng không biết, người mù mắt trong miệng Ngụy Ngọc Lâm chính là nàng.
Ngụy Ngọc Lâm lại nói: “Tuy ta cảm thấy nàng ấy bị mù, nhưng ta không thích người khác nói nàng ấy bị mù.”
Tiêu Tiên Nhi sững người một lát, rồi vội nói: “Xin lỗi, ta không nên lắm mồm, ta là...ta muốn bất bình thay ngươi.”
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm nói ra cách nghĩ của mình thì không hề dây dưa ở chuyện này nữa.
Hắn tiếp tục nhìn Tiêu Vũ, hỏi: “Ta nghe nói trước kia Công chúa từng nói rằng muốn cuộc sống ba ngàn trai lơ, không biết nay đã sống được cuộc sống như vậy hay chưa?”
Tiêu Vũ nghe thấy câu này thì có hơi chột dạ, nàng không ngờ rằng mấy câu mình ăn nói bịa đặt còn bị người khác ghi nhớ.
Khi đó cả miệng lưỡi dẻo quẹo, bốc phét thôi ấy mà.
Bây giờ bị người ta nhắc lại, cứ như nàng là sắc quỷ trong giới ngạ quỷ ấy.
Tiêu Vũ khẽ ho một tiếng rồi nói: “Không hề có.”
Ngụy Ngọc Lâm nghe câu này, trong mắt hắn có vài phần nghi ngờ: “Thật sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận