Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 561: Nhất Định Là Phương Thức Mở Ra Không Đúng

.



Chương 561: Nhất Định Là Phương Thức Mở Ra Không Đúng
Nàng không dịch chuyển mà là rời khỏi từ cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi do Ngụy Ngọc Lâm để lại.
Thời gian quay trở lại một canh giờ trước đó.
Tiêu Vũ cân nhắc tới việc mình phải tới Thịnh Kinh tạo ra một chút dư luận rồi. Nhưng đi bằng cách nào đây?
Đi qua bằng không gian là bớt việc nhất, nhưng vấn đề là nếu để Ngụy Ngọc Lâm phát hiện mình ở Thịnh Kinh, hình như không dễ giải thích cho lắm.
Dù sao Ngụy Ngọc Lâm mới gặp mình ở Ninh Nam xong, cho dù hắn ta thích nàng, nàng cũng không thể nói bí mật về không gian của mình cho Ngụy Ngọc Lâm biết được!
Người thông minh không rơi vào bể tình!
Đầu óc chỉ toàn yêu đương là không được!
Tiêu Vũ tự nhận mình là người tỉnh táo trong nhân gian, sẽ không để lộ con át chủ bài lớn nhất của mình.
Cuối cùng Tiêu Vũ quyết định dịch chuyển thông qua túi Càn Khôn Lưỡng Nghi.
Tuy rằng cái túi đen lớn này dùng không thoải mái bằng không gian của mình, nhưng quá trình không quan trọng, quan trọng là có thể qua được.
Tiêu Vũ tiến vào túi Càn Khôn Lưỡng Nghi, sau đó nàng lập tức cảm thấy cả người mình như bị lộn ngược một cái.
Nàng biết như vậy là đã dịch chuyển thành công nên bò ra bên ngoài.
Ai ngờ nàng mới thò đầu ra đã nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm đang thay quần áo. Dĩ nhiên túi Càn Khôn Lưỡng Nghi cũng ở trên giường của Ngụy Ngọc Lâm.
Rất hiển nhiên, Ngụy Ngọc Lâm cũng phát hiện động tĩnh của túi Càn Khôn Lưỡng Nghi.
Hắn ngước mắt nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, dòng chữ lúng túng xuất hiện trên mặt của Tiêu Vũ.
“Sao ngươi không mặc quần áo đàng hoàng!” Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm quần áo không chỉnh tề, lộ ra lồng ngực trơn bóng kia, bò ra ngoài trước.
Ngụy Ngọc Lâm chậm rãi khép quần áo lại, sau đó buộc đai lưng, lúc này mới đi tới bên giường.
Hắn ngồi trên giường, nhìn Tiêu Vũ bên trong, hỏi: “Ở trong nhà của ta, chẳng lẽ ta còn phải mặc quần áo tử tế sao?”
Mặt Tiêu Vũ đỏ lên, nàng lập tức muốn chui vào túi Càn Khôn Lưỡng Nghi lại.
Vẫn nên trở về trước đi, lần này cách mở ra không đúng!
Chờ trở về bình tĩnh một chút rồi dịch chuyển tới nữa.
Ai ngờ Ngụy Ngọc Lâm lại vươn tay ra ngăn cản động tác kế tiếp của Tiêu Vũ trước một bước.
“Người tới cũng tới rồi, vội vã đi làm gì? Hơn nữa người như Công chúa còn biết xấu hổ sao?” Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, hỏi ngược lại.
Người như Tiêu Vũ có thể xấu hổ hay không?
Đáp án mà Tiêu Vũ đưa ra dĩ nhiên là: “Đương nhiên bổn Công chúa sẽ không xấu hổ!”
“Không phải là nam nhân sao? Bổn Công chúa gặp nhiều rồi, có gì phải sợ chứ!” Tiêu Vũ há mồm nói ngay, miệng lưỡi dẻo quẹo.
Ngụy Ngọc Lâm kéo túi Càn Khôn Lưỡng Nghi trên người Tiêu Vũ xuống.
Hắn nhìn nữ tử ngồi trên giường, nhích lại gần, môi mỏng hé mở: “Như vậy, Công chúa điện hạ nói thử xem mình đã nhìn thấy cơ thể của nam nhân nào rồi?”
Tiêu Vũ há mồm nói ngay: “Ta đã thấy rất nhiều! Ví dụ như...”
Tiêu Vũ mở miệng đã nói ra tên của mấy người, ví dụ như Lý Nhụ, Phương Kình vân vân. Những người này đều là đại minh tinh ở thế giới kiếp trước của Tiêu Vũ.
Mấy minh tinh này quay phim không tránh khỏi cảnh rơi xuống nước, tắm bồn gì đó. Tiêu Vũ nhìn thấy, quả thật không thể bình thường hơn.
Nàng không chỉ từng thấy mà trong máy tính bảng còn lưu rất nhiều ảnh full hd nữa kìa! Đó đều là tài nguyên đi kèm.
Ngụy Ngọc Lâm thay đổi thái độ bất cần đời vừa rồi, trong mắt phượng có vài phần hung ác nham hiểm: “Đó là ai? Sao từ trước đến nay bổn vương chưa từng nghe nói đến tên của bọn họ?”
“Lẽ nào ngươi đã quên đám người Sở Duyên, Tạ Vân Thịnh rồi sao?” Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói.
Tiêu Vũ bảo: “Ngươi nhắc tới Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh làm gì!”
“Tiêu Vũ ta làm người trong sạch, đó đều là thuộc hạ của ta!” Tiêu Vũ cao giọng, vô cùng mạnh mẽ.
“Còn nữa, Ngụy Ngọc Lâm, mặc dù ngươi đúng là nhà đầu tư của ta, nhưng không phải là ngươi quản quá rộng rồi chứ? Ta từng nhìn thấy cơ thể của ai đâu có liên quan gì tới ngươi đúng không?” Tiêu Vũ hỏi ngược lại.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ trước mắt.
Hắn lạnh mặt nói: “Tiêu Vũ.”
Thấy Ngụy Ngọc Lâm muốn xù lông, Tiêu Vũ nhìn thẳng vào Ngụy Ngọc Lâm, không hề yếu thế chút nào.
Lúc này đột nhiên khí thế của Ngụy Ngọc Lâm yếu xuống, hắn dùng ánh mắt đau lòng nhìn Tiêu Vũ: “Ta thích nàng, ta rất để ý.”
Con người Tiêu Vũ ăn mềm không ăn cứng, vừa rồi là do Ngụy Ngọc Lâm lạnh mặt nên Tiêu Vũ mới tỏ vẻ đối chọi.
Bây giờ nhìn dáng vẻ yếu ớt của Ngụy Lục trước mắt, đột nhiên Tiêu Vũ cảm thấy mình rất quá đáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận