Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 755: Thần Hắc Ám Cổ Na La

.



Chương 755: Thần Hắc Ám Cổ Na La
Trách bản thân nàng tốt bụng làm gì chứ? Từ khi nàng đi tới triều đại này chưa từng gặp phải cản trở nào, thật sự xem mình thành thần tiên sống cứu khổ cứu nạn rồi. Cũng chính vì vậy mới để cho người khác lợi dụng sơ hở.
Dương Trung lo lắng hỏi: “Công chúa, thuộc hạ đuổi theo lấy kim đăng về nhé?”
Tiêu Vũ như cười mà không phải cười: “Không cần, nếu bọn chúng đã thích như vậy thì cứ mang đi đi, cái kim đăng này... ta có một chồng đó.”
Chỉ là một món đồ giả mà thôi.
Kim đăng thật sự vẫn còn ở trong không gian kia kìa, làm sao bị người ta lấy đi dễ dàng như vây được?
Thường ngày nàng sử dụng kim đăng tùy tiện, thật ra cũng là đang sử dụng không gian.
“Có điều... đây không phải là nơi có thể ở lâu, chúng ta vẫn nên rời khỏi trước.” Trong lúc nói chuyện, mọi người đội mưa ra khỏi nơi này.
Bọn họ đội mưa đi suốt đêm.
Cuối cùng trước khi trời sáng, bọn họ cũng tìm được một thôn để đặt chân.
Cho đủ tiền, một gia đình trong thôn đã dọn chỗ cho bọn họ dùng.
Lúc này Tiêu Vũ mới dám ngủ một giấc ngon lành.
Tô Lệ Nương đã trải qua nhiều chuyện, vì vậy lúc này nàng ấy không có cảm giác hốt hoảng gì. Về phần Vũ Nhu vốn chính là một đóa hoa trong nhà ấm, lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy đã chịu không ít kinh hãi.
Vũ Nhu lập tức viết một lá thư, sau người đưa về cho Ngụy Ngọc Lâm.
Còn Tiêu Vũ thì sao?
Lúc nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
Thì cảm giác được túi Càn Khôn Lưỡng Cực trên người mình có một chút động thái khác thường.
Nàng lấy ra vẩy một cái, bên trong lập tức có thứ gì đó rơi ra ngoài, là Ngụy Ngọc Lâm đưa thư vào.
Tiêu Vũ nhấc bút trả lời: “Nghỉ chân trong sơn thôn.”
Thư vừa mới đưa qua.
Túi Càn Khôn Lưỡng Cực đã phồng lên, Ngụy Ngọc Lâm từ bên trong đi ra.
Trong nét mặt của hắn mang theo vài phần mệt mỏi, có thể thấy được chắc Ngụy Ngọc Lâm vừa mới hết bận.
Làm Thái tử... cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Tiêu Vũ nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm cũng không quá bất ngờ. Túi Càn Khôn Lưỡng Cực ở bên cạnh mình, nhất định Ngụy Ngọc Lâm sẽ tới đây.
Tiêu Vũ nói thẳng: “Trước đó không lâu ta mới gặp phải cướp ở chỗ Ngụy quốc các ngươi, Thái tử điện hạ cần phải điều tra rõ ràng đấy!”
Ngụy Ngọc Lâm nở nụ cười: “Cướp?”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Còn không phải là vậy sao? Lần này không giống với những lần trước, suýt chút nữa ta đã chịu thiệt rồi!”
Nói xong Tiêu Vũ kể lại chuyện đã xảy ra.
Vốn dĩ Ngụy Ngọc Lâm nhớ Tiêu Vũ nên tới thăm một chút, không ngờ rằng vừa mới gặp được Tiêu Vũ đã nghe thấy chuyện này. Ban đầu Ngụy Ngọc Lâm cho rằng là bọn cướp kia xui xẻo gặp phải Tiêu Vũ, khiến Tiêu Vũ tóm gọn.
Bây giờ nghe Tiêu Vũ miêu tả, vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm từ từ trở nên nặng nề.
“Cái gì? Vậy mà có người dám để ý tới kim đăng.” Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói.
“A Vũ, giao chuyện này cho ta, ta sẽ cho nàng một lời giải thích.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Được.”
Lúc trước nàng sợ có người tập kích người của nàng nên không đuổi theo, bây giờ nàng lại không muốn vì chuyện này mà lãng phí quá nhiều thời gian. Sự việc xảy ra ở Ngụy quốc, vậy thì giao cho Thái tử Ngụy quốc đi điều tra là vừa khéo.
Ngụy Ngọc Lâm đau lòng nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, để nàng sợ hãi rồi.”
Trong khu vực Ngụy quốc mà xảy ra chuyện như vậy, là hắn còn chỗ thiếu sót.
Tiêu Vũ thấy sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm mệt mỏi thì nói: “Nếu ngươi mệt thì trở về nghỉ ngơi đi, ta bị mắc mưa, phải đi tắm.”
Ngụy Ngọc Lâm khẽ gật đầu.
Hắn tới một lần cũng không mất bao nhiêu thời gian, dù sao cũng hơi lưu luyến.
Có điều hắn cũng rõ ràng, Tiêu Vũ là người dứt khoát, tuyệt đối không thích loại người dính nhớp nháp, nếu hắn cứ ở chỗ này mãi trái lại sẽ khiến A Vũ không vui.
Ngụy Ngọc Lâm đi rồi.
Tiêu Vũ lập tức đi vào không gian tắm rửa, thay quần áo, lại ngủ một giấc, cả người mới có tinh thần.
Chờ lúc Tiêu Vũ từ trong phòng bước ra đã nhìn thấy một người quen.
Võ Vương.
Lúc này Võ Vương đang mặt mày nịnh nọt đi vòng vòng quanh Tô Lệ Nương.
Tiêu Vũ vô cùng kinh ngạc: “Võ Vương? Sao Võ Vương lại ở đây?”
Võ Vương đáp: “Ta nghe nói các ngươi bị tập kích nên vội vàng chạy tới, ta đích thân hộ tống các ngươi rời khỏi. Yên tâm, có ta ở đây, không ai dám tìm các ngươi gây phiền phức!”
Tiêu Vũ nghi ngờ hỏi: “Ngươi... tin tức linh thông như vậy sao? Còn nữa, làm sao ngươi biết được tin tức, mới đó mà đã đến rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận