Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 412: Nhà Giàu Nuôi Heo

.



Chương 412: Nhà Giàu Nuôi Heo
Tôn Hữu thuận miệng nói: “Cũng không khá quá, nhưng đúng là ta đã tìm được cách mưu sinh. Lần này ta về đây là muốn đón cả nhà bá phụ ta theo ta đi hưởng phúc.”
Tôn Hữu nay đã hai mươi ba hai mươi bốn rồi.
Bởi vì Tôn gia nghèo, Tôn Hữu vẫn chưa nói chuyện thành gia, bị người dân trong thôn xem như lão lưu manh.
Dù sao trong một thôn cổ đại, đến tuổi này mà còn lông bông một thân một mình vậy thì chắc chắn được xem là “trai già” phiên bản cổ đại rồi.
Các thôn dân nghe tin này, cũng có chút kinh ngạc: “Không phải quan hệ của ngươi và đại bá mẫu không được tốt lắm sao?”
“Nương của ta đã nói rồi, con người đại bá mẫu của ta cũng không tệ lắm. Chúng ta được sống sung sướng thì cũng muốn bọn họ được hưởng phúc chung. Hơn nữa ta về hỏi thử, nếu đại bá mẫu cũng ta không muốn thì thôi vậy.” Tôn Hữu thuận miệng nói.
Thật ra Tôn Hữu căn bản là không muốn trở về đón đại bá cùng đại bá mẫu của mình.
Nhưng về làng cũng phải có lý do chứ.
Người thân duy nhất của hắn ta là đại bá.
Công chúa nói, để cho người ta chịu đến Ninh Nam, trước tiên đánh bài tình cảm, nếu bài tình cảm không có tác dụng, vậy thì dụ dỗ.
Bây giờ hắn ta đang đánh lá bài đầu tiên.
“Ngươi nói cho ta biết, ngươi ra ngoài làm gì vậy?” Người trong thôn có đầu óc nhanh nhạy cũng bắt đầu lôi kéo làm quen với Tôn Hữu.
Tôn Hữu chất phác: “Thật ra cũng không khó, ta chỉ trồng rau chăn heo cho đông gia thôi!”
“Đông gia hào phóng, tuy rằng không cho tiền công, nhưng bao ăn bao ở, còn trả cho ta một con heo.”
“Cho một con heo sao! Còn bao ăn bao ở?”
“Đúng vậy! Ăn rất ngon, bữa nào cũng có hai mươi mấy món ăn có thể chọn! Thấy không, ta béo lên không ít!” Tôn Hữu vừa nói vừa cười.
Thôn dân đánh giá Tôn Hữu, Tôn Hữu vốn gầy đen đủi, mà bây giờ đúng là hắn ta béo trắng ra không ít.
“Vậy, hai người chúng ta từ nhỏ quan hệ cũng tốt, ngươi xem có thể giới thiệu công việc cho ta với được không?” Người vừa mở lời tên là Vạn Xuân Điền.
Tôn Hữu lập tức nói: “Đương nhiên có thể, đông gia đang muốn mở rộng quy mô chăn nuôi, muốn mướn không ít người đi nuôi heo đâu. Hơn nữa chúng ta cũng không phải đi lên rừng hái cỏ cho heo ăn, cỏ heo cũng do bọn ta trồng nên dạo này cũng đang thiếu người lắm!”
“Nói thật cho ngươi biết, lần này ta trở về chính là tới chiêu công đấy, nếu như muốn, ngươi cũng có thể tiến cử người cho ta!”
“Đông gia nói rồi, ngươi giới thiệu được một người đến làm thì sẽ cho một con heo đấy!” Tôn Hữu cố ý nói nhỏ lại.
Vạn Xuân Điền rất hưng phấn: “Một người có thể đổi một con heo sao?”
“Đúng vậy!”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao? Có gì gian trá trong này không vậy?” Vạn Xuân Điền hỏi.
Tôn Hữu thuận miệng nói: “Ngươi không tin thì thôi, ngươi không đi có rất nhiều người muốn đi đây! Hơn nữa, ngươi có gì mà lừa chứ? Ngươi có tiền hay là có sắc chắc?”
Vạn Xuân Điền lập tức khẽ cắn môi: “Ta đi với ngươi!”
Tôn Hữu cũng không nghĩ tới, mình lại được mở hàng nhanh như vậy, hắn ta cơ hồ có thể nhìn thấy trại nuôi heo vẫy tay với mình!
Hắn ta sắp đi lên đỉnh cao cuộc sống rồi!
Lao động trẻ tuổi của cả thôn, rất nhanh đã bị lừa gần hết.
Đương nhiên, những người này càng muốn chuyển cả nhà mình qua đó.
Nếu không người trẻ tuổi đi rồi, những người còn lại cũng không thể có cuộc sống dễ dàng được.
Tôn Hữu cũng không nghĩ tới, mình nhanh như vậy đã kết nối được hai trăm người.
Hắn ta vốn còn muốn trở về làm một mối lớn, nhưng chưa tốn bao nhiêu nước bọt đã có nhiều người đồng ý đi cùng mình thế rồi.
Tôn Hữu quyết định trước tiên cứ đưa những người này đến Ninh Nam đi đã.
Bằng không càng ngày càng nhiều người muốn theo, hắn ta cũng không quản lý hết được!
Tôn Hữu dẫn theo đoàn người, chậm rãi xuất phát.
Nhiều người rời đi như vậy, đương nhiên sẽ khiến một số người chú ý tới. Nhưng mà… Để ý thì có ích gì? Mọi người đều tự nguyện đi cùng Tôn Hữu.
Cho dù là người của quan phủ tới cũng quản không nổi!
Tôn Hữu dẫn những người này đi thẳng về phía nam.
Không mất mấy ngày đã đến gần rãnh trời.
“Sao ta lại cảm thấy có gì đó không đúng? Nơi này… Sao hình như là đang đi về phía nam vậy?”
“Đông gia trại heo của bọn ta ở bên trong đó!” Tôn Hữu tiếp tục nói.
“Đây không phải là vùng đất lưu đày trong truyền thuyết chứ?” Có người thông minh nhận ra có gì đó không đúng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận