Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 429: Công Chúa, Người Có Gì Cần Căn Dặn Sao

.



Chương 429: Công Chúa, Người Có Gì Cần Căn Dặn Sao
Về phần khế ước mua bán nhà? Đương nhiên là nằm trong tay của Tiêu Vũ rồi.
Có điều Tiêu Vũ cũng biết không đến quan phủ sang tên thì thứ này chỉ là một tờ giấy lộn, nàng cầm cũng không có tác dụng gì, bây giờ nàng muốn ép Tiết Quảng Sơn bán của cải bất động sản lấy tiền mặt.
Quả thật bây giờ Tiết Quảng Sơn cũng không có tiền bạc gì, chỉ còn lại nhà cửa các thứ.
Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi khách điếm thì đi thẳng tới cửa hàng lương thực mình mở, tìm được Quỷ Mặt Đen ở bên trong.
Đã mấy ngày rồi Quỷ Mặt Đen không gặp Tiêu Vũ, vì vậy lúc hắn ta nhìn thấy nàng thì rất có cảm giác cuối cùng cũng được Công chúa nhớ tới.
Quỷ Mặt Đen hỏi: “Công chúa, người có gì cần căn dặn sao?”
Tiêu Vũ nói: “Sắp tới tên Tiết Quảng Sơn kia sẽ bán nhà, thời buổi này người chịu bỏ tiền mua nhà không nhiều lắm, ngươi chỉ việc ép giá, Tiết Quảng Sơn cần tiền gấp, ngươi xem có thể mua lại với giá thấp không.”
Da ấy mà, đương nhiên là phải lột hết lớp này tới lớp khác rồi.
Tiết Quảng Sơn nào ngờ rằng nguồn gốc cho số phận đau khổ của ông ta không phải ai khác mà chính là Tiêu Vũ.
Từ việc mất gia tài, mất mái ngói, mất đất, mất lương thực mất tất cả ban đầu... bây giờ cả một chút đồ cuối cùng cũng sắp bị Tiêu Vũ lừa mất.
Quỷ Mặt Đen cũng không nhịn được mà giơ ngón cái với Tiêu Vũ.
Qua nhiều năm như vậy, hắn ta luôn cảm thấy mình đã được xem như một người tâm tư thâm trầm rồi, bây giờ so với Công chúa, Quỷ Mặt Đen lại cảm thấy trong đầu của mình chỉ chứa toàn là nước!
“Đúng rồi, sao gần đây Ngụy Ngọc Lâm không có tin tức gì?” Tiêu Vũ nhìn thấy Quỷ Mặt Đen thì cũng nhớ đến Ngụy Ngọc Lâm.
Trong việc bàn bạc ở Thương Ngô và Ám Ảnh lâu vẫn luôn là Quỷ Mặt Đen làm, vì vậy Tiêu Vũ mới hỏi Quỷ Mặt Đen tin tức này.
Quỷ Mặt Đen nói: “Nghe bảo Ngụy quốc có một số việc phải xử lý, Ngụy Vương điện hạ trở về một chuyến, vài ngày nữa sẽ trở lại.”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu, trông có vẻ là việc gấp, nếu không thì Ngụy Ngọc Lâm cũng đã chẳng không từ mà biệt.
Không tới ba ngày, Quỷ Mặt Đen đã dùng giá thấp mua lại hết nhà trong tay Tiết Quảng Sơn.
Lúc Tiết Quảng Sơn mang theo bạc xuất hiện trước mặt Tiêu Vũ, trong ánh mắt tràn đầy kích động: “Kính xin cô nãi nãi bắt lợn tinh cho ta! Con lợn tinh này làm xằng làm bậy, trộm lương thực của ta, ta tuyệt đối không thể tha cho nó!”
“Lần này bắt được lợn tinh, nhất định ta phải treo con lợn này lên cổng thành thị chúng!” Hai mắt Tiết Quảng Sơn đỏ rực, trong ánh mắt tràn đầy thù hận.
Lúc trước ông ta không được suôn sẻ nhưng vẫn còn có thể sống được, còn bây giờ?
Nợ mấy quận xung quanh một khoản kếch xù, ông ta cũng không dám bẩm báo với triều đình những chuyện này, bởi vì không bẩm báo thì ông ta còn có thể làm Thái thú, nếu bẩm báo, cả cái mũ quan này cũng mất!
Tiêu Vũ nghe thế thì khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, vậy ta sẽ đi bắt lợn tinh giúp ngươi!”
Tiết Quảng Sơn đã bán nhà riêng, nhưng phủ nha thì vẫn còn đó.
Cũng không phải Tiết Quảng Sơn không muốn bán mà chủ yếu là thứ này thuộc về triều đình, Tiết Quảng Sơn không có tư cách bán.
Tiêu Vũ đi dạo bên trong một vòng rồi chỉ vào phòng ngủ của Tiết Quảng Sơn nói: “Lợn tinh đang ở bên trong!”
Cùng lúc đó, Tiêu Vũ đã chuyển một con heo đực ra.
Nhị sư huynh vốn đang ăn cỏ ở trong không gian, trải qua cuộc sống sung sướng với hậu cung ba nghìn heo lệ của mình thì đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, sau đó đã đến một căn phòng của loài người.
Phòng của con người này rất nghèo khổ, bày trí bên trong không ra sao cả.
Nhị sư huynh có chút bối rối phát ra mấy tiếng ột ột, sau đó bắt đầu tông cửa.
Tiết Quảng Sơn vừa mở cửa ra, suýt chút nữa đã bị Nhị sư huynh có răng nanh đụng ngã. Vẫn là Tiêu Vũ khẽ vươn tay, kéo Tiết Quảng Sơn sang một bên.
“Nhìn thấy chưa? Đây chính là lợn yêu.”
“Thật... thật sự có lợn yêu à!” Tiết Quảng Sơn hơi run rẩy nói.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đương nhiên, nếu không sao lương thực của ngươi lại biến mất chứ?”
Tiết Quảng Sơn thấy người phía sau đã giữ chặt Nhị sư huynh thì không nhịn được hỏi: “Bắt được lợn yêu rồi, vậy có phải ta cũng có thể lấy lại được lương thực rồi không?”
Trong lòng Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng, mơ đẹp lắm.
Nhưng ngoài miệng nàng lại nói: “Ta chỉ nhận lời bắt lợn yêu cho ngươi chứ không đồng ý lấy lại lương thực cho ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận