Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 937: Nàng Thơ Của Ta

.



Chương 937: Nàng Thơ Của Ta
“Tiểu Công chúa tôn quý của ta, hoan nghênh ngươi tới Hoàng Kim Hải trấn.” Sau khi Tom rời thuyền thì vươn tay ra đỡ Tiêu Vũ.
Sau khi Phong Hải chủ phiên dịch lời này thì bổ sung một câu: “Công chúa, sao ta lại có một loại cảm giác sắp không bảo vệ được thận của mình vậy?”
Lời này cũng quá quen tai rồi.
Tiêu Vũ hỏi lại: “Triều đại này vẫn chưa có phẫu thuật cấy ghép, vì vậy thận của ngươi có thể dùng để làm gì? Xuyên thành thịt xiên nướng hả?”
Phong Hải chủ: “Công chúa điện hạ, chúng ta đừng có nói chuyện đẫm máu như vậy.”
Tom lại hành lễ với Tiêu Vũ, muốn đỡ Tiêu Vũ xuống dưới.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Ngụy Ngọc Lâm, có chút chần chờ, muốn đặt tay lên tay của Tom.
Đây là người nước ngoài, tất nhiên lễ nghi không giống với Trung Nguyên, Tiêu Vũ cũng không muốn khiến người ta mất mặt.
Ai ngờ Ngụy Ngọc Lâm lại trước một bước, đưa tay đặt lên tay của Tom.
Thiết Sơn trợn tròn mắt nhìn.
Điện hạ vì Công chúa, cũng hi sinh quá nhiều rồi?
Tất nhiên Ngụy Ngọc Lâm không nỡ vì chuyện như vậy mà tức giận với Tiêu Vũ, hơn nữa hắn cũng tôn trọng Tiêu Vũ. Nhưng lời nói vừa rồi của Tom rõ ràng như dê xồm, lại còn muốn kéo tay Tiêu Vũ.
Ngụy Ngọc Lâm cũng có chút không nhịn được.
Tiêu Vũ cũng vô cùng hoảng sợ.
Phong Hải chủ phiên dịch: “Ngụy, ngươi làm gì vậy?”
“Chỉ hoan nghênh Công chúa tôn quý thôi sao? Không chào đón Thái tử tôn quý hả?” Ngụy Ngọc Lâm hỏi.
Phong Hải chủ lại quay qua phiên dịch cho Tom.
Tom lập tức nặn ra một nụ cười lịch sự: “Đương nhiên chào đón!”
Vì vậy Tiêu Vũ lập tức nhìn thấy hai người là Tom và Ngụy Ngọc Lâm nắm tay nhau đi trên bờ cát.
Phong Hải chủ: “Chậc! Không nỡ nhìn thẳng!”
Tiêu Vũ không nói chuyện.
Phong Hải chủ đưa tay đụng đụng cánh tay của Tiêu Vũ, hỏi: “Vốn dĩ ta không muốn quản chuyện của các ngươi, nhưng hình như dạo gần đây ngươi có chút bất hòa với Ngụy Ngọc Lâm đúng không? Có phải là hắn thất sủng rồi không?”
Tiêu Vũ liếc nhìn Phong Hải chủ.
Phong Hải chủ nói tiếp: “Ta hỏi chuyện này cũng không có ý gì khác, chỉ là ta muốn biết có góc tường để đào hay không thôi.”
Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu ngay cả Ngụy Ngọc Lâm cũng không thể được sủng vững chắc, ngươi cảm thấy ngươi có thể sao?”
Phong Hải chủ: “Con người ngươi nói chuyện khiến cho người ta đau lòng quá.”
“Ta quan tâm ngươi thôi, thấy mấy ngày nay hình như ngươi đang trốn tránh Ngụy Ngọc Lâm.” Phong Hải chủ nhỏ giọng nói.
Tiêu Vũ mím môi.
Quả thật mấy ngày nay nàng đang trốn tránh Ngụy Ngọc Lâm.
Về phần nguyên nhân? Bây giờ Tiêu Vũ vẫn chưa muốn nói, dù sao chính là rất phiền lòng.
Tom mời bọn họ tới Kim Hải trang viên trên thị trấn này.
Thiết Sơn nhìn thấy kiến trúc vàng son lộng lẫy trước mắt thì rất kinh ngạc: “Vốn dĩ ta cho rằng đây chỉ là một làng chài nhỏ, không ngờ rằng vậy mà phát triển như vậy!”
Mặc dù so với hoàng cung Ngụy quốc và Đại Ninh vẫn còn kém xa.
Đặc biệt là hoàng cung Ngụy quốc và Đại Ninh mang theo một loại vẻ đẹp của chạm long khắc phượng.
Cái kiến trúc vàng son lộng lẫy này không sánh bằng.
Nhưng Tom chỉ là một thủy thủ mà bọn họ tùy tiện cứu được trên biển, vậy mà lại có thể ở cung điện lớn như vậy, thật sự khiến người ta rất bất ngờ.
“Công chúa và Thái tử điện hạ tôn quý của ta, mời vào trong.” Tom nói một cách đầy nhiệt tình.
Lúc này Tom không hề phát hiện địch ý lờ mờ của Thái tử điện hạ.
Lúc Tiêu Vũ đi vào, Ngụy Ngọc Lâm lập tức tiến lên một bước sóng vai với Tiêu Vũ mà đi, cho thấy địa vị của mình.
Tom kêu người hầu bưng cà phê nóng tới.
Về phần bản thân thì đi thay một bộ quần áo, chẳng bao lâu sao, Tom mặc lễ phục Trung Cổ đã xuất hiện.
Mái tóc vàng của hắn ta cũng được chỉnh sửa, ngũ quan sắc bén, nhưng lạ là thoạt nhìn lại mang theo một loại vẻ đẹp rạng rỡ lại khỏe mạnh.
Ngay cả Tiêu Vũ cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Lúc này Tô Lệ Nương thưởng thức cà phê một chút, nàng ấy nhíu mày, thầm nghĩ, đắng như vậy sao? Nhưng người ta dùng lễ để tiếp đón, vì vậy Tô Lệ Nương cũng không làm ra chuyện thất lễ.
Tom nhìn Tiêu Vũ, mở miệng nói: “Lần này Công chúa điện hạ tới Sofia đế quốc là có chuyện gì muốn làm sao? Nếu cần đến ta, ta sẵn lòng nghe Công chúa sai khiến.”
Tiêu Vũ nói: “Ta muốn phát triển cùng hợp tác.”
Phong Hải chủ suy nghĩ rồi mới phiên dịch lại những lời này.
Tom nghe thấy lời này thì cười bảo: “Các ngươi là Công chúa và Thái tử nước ngoài, ta sẽ bẩm báo với cô mẫu của ta, để cô mẫu của ta gặp các ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận