Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 248: Ý Công Chúa Là, Người Là Chó

.



Chương 248: Ý Công Chúa Là, Người Là Chó
“Từ sau khi Chương Ngọc Bạch đến, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng khó khăn, hơn nữa ta đã nghe nói trước là quân phòng thủ Thương Ngô đều đóng cửa không ra ngoài, lần này chắc chắn sẽ không xuất binh, chúng ta cứ một mực tiến công!”
Đại đương gia và Nhị đương gia của Kim sơn trại quyết định dẫn binh đi Dự quận. Bọn họ sợ người của Kim Sơn Trại bị ức hiếp cho nên hành động rất nhanh.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp cưỡi ngựa chạy như bay đến, những nơi đi qua đều có khói bụi rập rờn.
Tiêu Vũ cũng dẫn thuộc hạ của mình, tổng cộng chỉ có mười người, tốc độ rất nhanh, nhưng so với đội quân lớn mấy trăm người của Kim Sơn Trại thì có vẻ quạnh quẽ lạ thường.
Hai nhóm người lướt qua nhau trên đường. Tất cả mọi người vội vã lên đường, cũng không ai để ý tới ai.
Đợi đến nơi, mọi người xuống ngựa.
Tiêu Vũ nhìn mọi người nói: “Các ngươi chờ ở dưới chân núi này, ta lên trước xem.”
“Công chúa, sao có thể như vậy được, một nơi như Kim Sơn trại vậy mà người đi một mình, chỉ sợ sẽ thành bánh bao thịt đánh chó một đi không trở về.” Tạ Vân Thịnh rất lo lắng.
Tiêu Vũ liếc Tạ Vân Thịnh một cái: “Ai là bánh bao thịt còn chưa chắc đâu.”
“Vậy ý của Công chúa là, người là chó?” Hắc Phong ngơ ngác hỏi.
Tiêu Vũ: “Không biết nói mời câm miệng được không?”
Nói đến đây, Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Ta lẻn vào trước xem thử, các ngươi ở dưới này quan sát chặt chẽ, đừng để người trên núi này đi ra ngoài báo tin.”
Sau khi Tiêu Vũ hạ mệnh lệnh, lại một mình nhẹ nhàng ra trận. Nàng cất bước nhẹ nhàng lên núi, đây đâu phải bánh bao thịt đánh chó, rõ ràng chính là chồn vào chuồng gà.
Trước khi Tiêu Vũ đến Kim Sơn trại, còn tưởng rằng thủ vệ Kim Sơn trại này nghiêm ngặt đến thế nào, nhưng sau khi đến lại phát hiện trong Kim Sơn trại này trống rỗng, vốn dĩ cũng không có người nào.
Thỉnh thoảng có hai người tuần tra đi ngang qua, vừa nhìn đã biết đều là sơn tặc mới, không phải loại lão luyện.
Còn về gia quyến? Sơn phỉ thì làm gì có gia quyến? Nữ quyến của bọn chúng đều bị cướp về, lúc bọn chúng xuống núi vì sợ nữ nhân trên núi chạy trốn nên đã nhốt nữ quyến lại.
Sau khi Tiêu Vũ đến, nàng bắt đầu thu dọn đồ. Vàng bạc châu báu thì nhất định phải lấy đi.
Củi và đũa, không thể giữ lại. Nồi sắt lớn? Đương nhiên cũng không thể để lại! Phải lấy hết.
Lúc này Tiêu Vũ như vào chỗ không người, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: “Lấy lấy lấy!”
Đến khi Tiêu Vũ đã lấy gần hết những thứ có thể lấy thì hành động của nàng cũng bị phát hiện.
“Người đâu! Người đâu! Bị trộm!” Có người la hét.
Bị trộm?
Sơn phỉ ở lại canh giữ lập tức tập trung lại một chỗ, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Tiêu Vũ thấy người ở lại canh giữ chỉ có hai ba mươi người, lấy một chiếc pháo kép ra đặt lên nóc nhà.
Ánh lửa pháo bay lên không trung, người dưới chân núi nhận được tín hiệu của Tiêu Vũ, lập tức lao lên trên.
“Cả nhà, lên đi!” Tiêu Vũ ở trên nóc nhà hô.
Cũng chỉ có hai ba mươi người, đương nhiên không phải đối thủ của bọn họ.
Khỏi cần phải nói, lúc này Tiêu Vũ đứng ở trên nóc nhà giương cung bắn tên, mấy mũi tên được bắn ra liên tục khiến cho mấy người không có khả năng phản kháng. Không phải Tiêu Vũ không muốn giết chết bọn họ. Nếu có thể đổi tiền, vậy Tiêu Vũ vẫn muốn nhịn một chút!
Không bao lâu sau, người của Kim Sơn trại đều bị trói lại.
Những tên ở lại canh giữ đều là tiểu lâu la, trong đó một quản sự tên là Vương Hà không nhịn được mắng: “Mấy tên trộm cướp ở đâu ra!”
“Ngươi nhìn kỹ đây, ta là Hắc Toàn Phong gia gia của ngươi!” Hắc Phong tiến lại gần, hung tợn trừng mắt nhìn người này.
Màu da Hắc Phong đen giống như Bao Công, cái đầu lại lớn, vừa tiến lại gần như vậy khiến người ta hoảng sợ.
Tiêu Vũ cười như không cười: “Ta thấy Kim Sơn trại này cũng không cần gọi là Kim Sơn trại nữa, từ hôm nay trở đi đổi tên thành Hắc Phong trại đi.”
Tiêu Vũ quyết định mượn danh tiếng Hắc Phong trại một chút.
Người khác nói đến Hắc Phong trại Hắc Phong còn không vui, nhưng Tiêu Vũ nhắc tới, Hắc Phong vô cùng vui vẻ. Chỉ cần có thể có ích với Công chúa, coi như là quay về làm sơn phỉ thì có là gì?
Tuy hắn ta muốn thăng quan tiến chức, nhưng mục đích ban đầu đi theo Công chúa cũng không phải vì thăng quan tiến chức.
Hắn ta thật lòng muốn làm chút gì đó cho vị Công chúa lương thiện như tiên nữ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận