Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 280: Khó Khăn Xin Lương

.



Chương 280: Khó Khăn Xin Lương
Nói đến đây, lại có người tiếp lời: “Triều đình cũng không biết, bổng lộc của chúng ta cứ bị dồn ép hết lần này đến lần khác. Lúc đầu nếu Bùi đại nhân không cố gắng tranh luận, những người như chúng ta chưa chắc có thể lấy được bổng lộc của tháng trước.”
“Nói vậy Bùi đại nhân cũng được coi là một người tốt… Có điều đáng tiếc quá.”
“Cũng không biết là tên trời đánh nào đã trộm hết quốc khố, mới khiến quốc khố thiếu hụt như thế.”
Tiêu Vũ đang uống trà, nghe vậy, nàng hoàn toàn không cảm thấy chột dạ, tay chẳng hề run rẩy, nước trà trong tay không hề có gợn sóng.
Có thể thấy Tiêu Vũ rất bình tĩnh.
Đương nhiên là nàng không chột dạ! Đó là nhà của nàng, nàng muốn lấy gì thì lấy.
Còn Vũ Văn lão cẩu… Không phát được bổng lộc, đó là Văn Vũ lão cẩu đáng đời!
Còn những người đi theo Vũ Văn lão cẩu tạo phản, không lấy được bổng lộc cũng là điều họ phải gánh chịu!
Như người ta vẫn nói, ăn miếng trả miếng, đáng đời.
Có điều con người Bùi Kiêm vẫn khá thú vị, là Lại bộ thượng thư, nếu thật sự muốn kiếm tiền thì bán bừa một chức quan là được, chỉ cần mặt đủ dày, hạ thấp đầu xuống một chút, chắc chắn sẽ không thiếu tiền.
Thế nhưng Bùi Kiêm lại không làm như vậy, còn ràng buộc những người khác không được làm như thế.
Hơn nữa còn có thêm việc đòi nợ.
Đương nhiên sẽ khiến Vũ Văn Phong không vui.
Có vẻ như Vũ Văn Phong không thể giải quyết được vấn đề, vì vậy quyết định giải quyết người đưa ra vấn đề.
Tình huống như Bùi Kiêm coi như là bị người hy sinh.
Tiêu Vũ nghĩ như vậy, ngược lại nàng cũng có phần tán thưởng Bùi Kiêm, trong ký ức của Tiêu Vũ tiền nhiệm, Bùi Kiêm cũng là một vị quan tốt.
Trước đây hình như ông ấy còn phản đối chuyện của nàng và Vũ Văn Thành.
Thậm chí còn từng dâng thư vì chuyện này.
Có lẽ đó cũng là nguyên nhân bị gia tộc Vũ Văn ghi hận.
Xem ra sự nương nhờ của Bùi Kiêm trước đó cũng là thuận thế mà làm, không thể không làm.
Nếu không một quan văn như ông ấy, có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể chờ chết thôi.
Tiêu Vũ quyết định đích thân đi gặp Bùi Kiêm.
Nàng muốn gặp người khác trong đội ngũ lưu đày là một chuyện rất dễ dàng, tùy tiện kéo trong không gian của mình ra, dù là ngọc tỷ thì Tiêu Vũ cũng có.
Hiện giờ Vũ Văn Phong đang che giấu tin tức ngọc tỷ đã bị mất, sợ người khác biết được sẽ làm mất uy nghiêm của mình.
Chẳng qua là giết gà dùng dao mổ trâu?
Tiêu Vũ suy đi nghĩ lại, mới lấy ra con dấu riêng của phủ Thẩm Hàn Thu.
Nếu sự việc đã bị bại lộ, hắt chậu nước bẩn này lên người người khác mới được.
Vừa hay tạo cơ hội cho Vũ Văn Thành cắn Thẩm Hàn Thu một miếng.
Tiêu Vũ nhanh chóng cho người đưa Bùi Kiêm ra.
Lúc này Bùi Kiêm đã thoi thóp, được người khác khiêng đến chỗ Tiêu Vũ.
Bùi Kiêm đã mơ hồ, không biết chuyện gì đã xảy ra, cứ tưởng rằng do bản thân mệt mỏi quá, ảnh hưởng đến lộ trình của mọi người, nên mới bị xử lý.
Ông ấy khó khăn ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một nữ tử cách tấm mạng che mặt cúi xuống nhìn mình chằm chằm.
Ông ấy khàn giọng nói: “Người đến tiễn ta lên đường sao?”
“Bệ hạ! Lão thần đến gặp ngài đây!” Bùi Kiêm tiếp tục nói.
Nghe vậy, Tiêu Vũ khẽ khịt mũi, nghĩ bụng chưa chắc phụ hoàng của nàng sẽ muốn gặp Bùi Kiêm.
Tiêu Vũ ngồi xổm xuống, lấy một bình hồ lô đút nước cho Bùi Kiêm.
Nước linh tuyền có tác dụng duy trì sự sống.
Bùi Kiêm rơi vào nước đường này, một là bản thân không chịu đựng được, hai là uất ức thất bại, khiến cho trong lòng vẫn luôn như một ổ lửa, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Tiêu Vũ nheo mắt, nhìn Bùi Kiêm nói: “Bùi Kiêm, chết chưa? Chưa chết thì nói một tiếng đi.”
“Ưm.” Bùi Kiêm thành thật kêu lên một tiếng.
Tiêu Vũ hỏi: “Hiện giờ ngươi có cảm giác gì?”
Bùi Kiêm nói: “Ta sắp chết rồi, còn có thể có cảm giác gì? Muốn chém muốn giết thì tùy… Hoặc là có thể đào một cái hố rồi chôn ta luôn.”
Nói đến đây, Bùi Kiêm lại xót xa nói: “Chẳng lẽ muốn ta phơi thây nơi hoang dã hả?”
Nhìn thấy Bùi Kiêm như vậy, Tiêu Vũ lập tức nói: “Yên tâm, ngươi không chết được đâu.”
Nghe vậy, Bùi Kiêm lại có sức sống, cẩn thận cảm nhận, chợt nhận ra bản thân dường như tràn đầy năng lượng.
Ông ấy thoáng ngẩn người: “Ta đang hồi quang phản chiếu sao?”
Tiêu Vũ: “…”
Tiêu Vũ bất lực nói: “Bùi Kiêm, nếu ngươi không chết được thì phải sống thật tốt cho ta, nhớ kỹ, cái mạng này của ngươi là của ta, sau này ta sẽ đến tìm ngươi để thu nhận cái mạng này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận