Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 956: Ngươi Không Thể Phụ Lòng Tiêu Công Chúa

.



Chương 956: Ngươi Không Thể Phụ Lòng Tiêu Công Chúa
Sau khi du lịch một vòng quanh Ninh Nam xong, Ngụy Đế bày tỏ rằng bản thân vô cùng ngạc nhiên.
Ngụy Đế lập tức tìm tới Ngụy Ngọc Lâm.
“Ngọc Lâm này...” Ngụy Đế nói với vẻ nghiêm túc.
Ngụy Ngọc Lâm vội vã đáp: “Phụ hoàng, ngài có gì muốn dặn dò?”
Ngụy Đế nói: “Ngươi không thể phụ lòng Tiêu Công chúa.”
Ngụy Ngọc Lâm cảm thấy khó hiểu nhìn về phía Ngụy Đế, đương nhiên hắn sẽ không phụ lòng Tiêu Vũ, thế nhưng phụ hoàng có thể nói ra được lời như vậy, quả là khiến người ta thấy bất ngờ.
Ngụy Đế nói tiếp: “Người như Tiêu Công chúa, tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được người thứ hai. Bây giờ Tiêu Công chúa có thể vừa ý ngươi, cũng xem như là phúc phận của tổ tông mấy đời tích được. Từ giờ về sau, ngươi... coi việc của Tiêu công chúa là nhiệm vụ chính, tuyệt đối không thể thờ ơ với Tiêu Công chúa.”
Ngụy Đế đã nghĩ thông suốt.
Nếu tình cảm của bọn trẻ tốt lên.
Ngụy quốc lo gì không có chỗ tốt?
Nói chung, sau khi Ngụy Đế đi tham quan một vòng quanh Ninh Nam xong, trở lại Ngụy đô, ông ấy không tiếc công sức lựa chọn hợp tác với Đại Ninh.
Đối với một người thích đi đây đi đó như Tiêu Vũ mà nói.
Ở cữ chắc chắn là một sự giày vò rất lớn.
Thứ này không thể ăn, thứ kia không thể ăn... chỗ này không thể đi chỗ kia không thể đi...
Cứ coi như Tiêu Vũ ỷ vào việc mình có linh tuyền, chắc chắn sẽ không bị mắc bệnh hậu sản nhưng nàng cũng không chịu nổi việc Tô Lệ Nương cứ kè kè sát bên mình như bây giờ.
Tiêu Vũ biết, Tô Lệ Nương cũng có ý tốt.
Theo Tô Lệ Nương thấy, Tiêu Vũ không còn nữ trưởng bối nào, thế nên có nhiều chuyện nàng không hiểu.
Vì thế nàng ấy phải chăm sóc nàng nhiều một chút.
Vất vả lắm mới vượt qua được thời gian ở cữ.
Tiêu Vũ có cảm giác bản thân như được sống lại thêm lần nữa.
Hiếm lắm Tiêu Vũ mới có dịp bước chân ra khỏi phòng, nàng sang phòng bên cạnh thăm hài tử của mình.
Từ cửa sổ phòng, Tiêu Vũ nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm đang thay bỉm cho Ngụy Cửu An một cách thành thạo, trong mỗi hành động đều tràn đầy sự kiên trì và sự dịu dàng.
Sau khi thay bỉm xong.
Ngụy Ngọc Lâm dùng hai tay, mỗi tay ôm một hài tử lên, nhẹ nhàng dỗ dành.
Khi Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm như vậy, nàng cảm thấy... hình tượng của hắn bắt đầu trở nên vĩ đại hơn.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng.
Ngụy Ngọc Lâm quay đầu nhìn lại, thấy người đến là Tiêu Vũ, hắn lập tức mỉm cười với nàng.
“A Vũ.” Ngụy Ngọc Lâm ôm hài tử bước tới.
Tiêu Vũ đón lấy một hài tử từ tay Ngụy Ngọc Lâm một cách vô cùng tự nhiên.
Nhận ra hài tử mình đang bế là Ngụy Cửu An, còn Tiểu Yến Nhiên được phụ thân ôm vào lòng như bảo bối.
Tiêu Vũ cười hỏi: “Ngươi không thể thiên vị như thế được.”
Ngụy Ngọc Lâm ho nhẹ một tiếng, đáp: “Ta không thiên vị, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cả hai đều là hài tử của chúng ta, làm sao ta có thể thiên vị được.”
Nói thì nói thế.
Thế nhưng Tiêu Vũ thoáng nhìn Ngụy Ngọc Lâm một chút, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy tên này thích nữ nhi hơn.
Tiêu Vũ cúi đầu nhìn nhi tử trong lòng một chút, trong lúc nhất thời nhất thời cảm thấy bé con vô cùng đáng yêu, nàng không nhịn được cúi đầu hôn bé một cái.
Trước đây nàng chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng biết cảm giác làm cha làm mẹ sẽ thế nào nhưng sau khi có hài tử, Tiêu Vũ bỗng phát hiện ra rằng tình yêu con xuất phát từ nội tâm, có muốn giấu cũng không giấu được.
Suốt một quãng thời gian sau đó.
Tiêu Vũ chỉ tập trung vào việc chăm sóc hài tử.
Ninh Nam này tốt thì có tốt, chẳng thiếu thốn thứ gì, người cũng đông... Thế nhưng Tiêu Vũ vẫn có cảm giác rất cô đơn.
Hài tử đáng yêu thì đáng yêu thật, thế nhưng ngày nào cũng đối mặt với hài tử, Tiêu Vũ vẫn cảm thấy rất hiu quạnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định quay về Thịnh Kinh.
Dù sao thì hài tử cũng có rồi.
Muốn che giấu cũng không che giấu được.
Thà rằng nàng cứ nằm im, mặc cho đám người bảo thủ trong triều muốn làm gì thì làm.
Bảo Tiêu Vũ đi tàu xe mệt nhọc trở về, hiển nhiên là việc không thực tế.
Bản thân Tiêu Vũ có thể dịch chuyển thông qua không gian, thế nhưng có biết bao nhiêu người... nào là Tô Lệ Nương nhà người ta, Võ Vương và những người khác, bọn họ đều bôn ba nghìn dặm xa xôi tới Ninh Nam để thăm nàng.
Nay nàng lại phủi mông một cái rồi rời đi ngay, để bọn họ ở lại nơi này, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
Thế nhưng dùng không gian truyền tống quá nhiều người vẫn là một việc khá khó khăn với Vũ..

Bạn cần đăng nhập để bình luận