Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 921: Không Ngờ Rằng Ta Còn Có Thể Ra Biển Ra Khơi

.



Chương 921: Không Ngờ Rằng Ta Còn Có Thể Ra Biển Ra Khơi
Đúng vậy, hiện tại những người này ở bên cạnh Tiêu Vũ cũng không phân ra cao thấp, chủ yếu là Tiêu Vũ là đoan thủy đại sư, sắp xếp những người này rõ ràng.
Sau đó là Ngụy Ngọc Lâm. Sau khi mang theo túi Càn Khôn Lưỡng Cực cũng không thoát khỏi tên này nổi.
Cuối cùng, Ngụy Ngọc Lâm và Võ Vương đều lên thuyền theo.
Lo hai chiếc thuyền sẽ bị sóng gió thổi ra xa, cũng không dễ cứu viện kịp lúc, vì vậy tất cả mọi người lên một chiếc thuyền.
Nếu chiếc thuyền này xảy ra vấn đề thì làm sao?
Vậy cũng không sao, bởi vì Tiêu Vũ đã đặt hơn mười chiếc thuyền dự bị trong không gian của mình.
Trừ phi quá xui xẻo, nếu không vốn dĩ không thể nào xảy ra vấn đề.
Phong Hải chủ mang theo thuyền viên, chịu trách nhiệm lái thuyền.
Tiêu Vũ đứng ở đầu thuyền, nhìn người không nỡ xa rời mình ở trên bờ, cất giọng nói: “Ta vẫn sẽ trở lại!”
Phong Hải chủ cảm giác được sóng biển ập vào mặt, mở miệng nói: “Không ngờ rằng ta còn có thể ra biển ra khơi!”
Thân là một lập trình viên làm ra trò chơi Đại Hàng Hải, đây đúng là giấc mơ trở thành sự thật!
Gió biển ẩm ướt, Tiêu Vũ mở miệng ngâm luôn một câu thơ.
“Đông lâm Kiệt Thạch!”
“Dĩ quan thương hải*!” Phong Hải chủ lập tức tiếp lời.
(*Trích từ “Bài hát đi ra cửa Hạ Môn kỳ 2 - Ngắm biển khơi” - Tào Tháo. Tạm dịch: Lên đỉnh Kiệt Thạch, ngắm nhìn biển xanh.)
Sau đó hai người nhìn nhau cười.
Tạ Vân Thịnh ở bên cạnh là một người làm công tác văn hóa, sau khi hắn ta nghe thấy lời này thì ánh mắt sáng lên: “Thơ này rất hay!”
Thiết Sơn vươn một ngón tay ra, cẩn thận đụng Ngụy Ngọc Lâm một cái: “Điện hạ, ngài không ghen à?”
Tiêu Vũ nhìn về phía Phong Hải chủ: “Bây giờ ta tin ngươi không phải học sinh tiểu học rồi.”
Phong Hải chủ: “Vốn là thế mà, trong sách giáo khoa tiểu học không được học câu thơ này.”
“Được rồi, đừng ở đây kẻ xướng người họa với ta nữa, còn tiếp tục như vậy, mùi dấm sắp bay tới Thái Bình Dương rồi.” Phong Hải chủ nhìn về một hướng.
Hiện tại hắn ta phát hiện làm tri kỷ với Tiêu Vũ cũng không có gì không tốt.
Nếu làm tình nhân thật trái lại sẽ rất kỳ lạ.
Tiêu Vũ xoay người sang chỗ khác, lập tức nhìn thấy Ngụy Ngọc Lâm đứng cách đó không xa đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình.
Tiêu Vũ cười từ trên chỗ cao ở đầu thuyền nhảy trở về.
Ngụy Ngọc Lâm lập tức phóng người lên trước tiếp được Tiêu Vũ, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu Tiêu Vũ một cái: “Hồ đồ!”
Tiêu Vũ chớp mắt: “Còn có chuyện hồ đồ hơn nữa, có muốn mở mang tầm mắt một chút không?”
Tạ Vân Thịnh thấy thế lập tức nói: “Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính*.”
(*Không nhìn, không nghe thứ không phù hợp lễ giáo.)
Hai người Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm cười cười nói nói đi vào trong khoang thuyền.
Về phần Sở Duyên thì nhảy tới chỗ Tiêu Vũ đứng vừa rồi, ngồi xuống.
Tạ Vân Thịnh cũng đi tới ngồi.
“Nghĩ gì thế?” Tạ Vân Thịnh hỏi.
Sở Duyên nhìn sóng biển trước mắt, có chút thất thần, nhưng hắn ta vẫn trả lời: “Không nghĩ gì hết.”
“Nói dối, có phải ngươi vẫn còn nhớ đến Công chúa không?” Tạ Vân Thịnh hỏi.
Chuyện Sở Duyên thích Tiêu Vũ, Tạ Vân Thịnh đã nhận ra từ lâu rồi.
Sở Duyên trầm mặc một chút rồi nói: “Ta thậm chí đã nghĩ, nếu Công chúa bằng lòng, ta có thể làm một trắc quân của Công chúa.”
Nhưng rất hiển nhiên, mặc dù trong lời nói hành vi của Tiêu Vũ phóng túng, nhưng thực chất ở bên trong cũng không có ý muốn ba nghìn trai lơ thật.
Đừng nói ba nghìn trai lơ.
Con người Công chúa thật ra rất coi trọng tình cảm.
Nàng lựa chọn Ngụy Ngọc Lâm, về mặt tình cảm sẽ cho Ngụy Ngọc Lâm cảm giác an toàn.
Ví dụ như vừa rồi, Công chúa để ý tới cảm xúc của Ngụy Ngọc Lâm nên mới lựa chọn nhào vào lòng Ngụy Ngọc Lâm trước mắt bao người.
Tình cảm như vậy, quả thật khiến người ta hâm mộ.
Người như vậy, khiến người ta càng lúc càng thích.
Chỉ là có vài loại thích nhất định không thể có kết quả.
Hồi lâu sau, Sở Duyên đứng dậy, mở miệng nói: “Nếu không thể lọt vào mắt xanh của Công chúa, vậy thì làm chiến sĩ bên cạnh Công chúa, chiến đấu vì Công chúa.”
Tạ Vân Thịnh uể oải vươn vai: “Đừng có nói chắc chắn quá, đời người còn dài mà, chừa cho mình chút đường lui đi. Có lẽ... nói không chừng lúc nào đó ngươi sẽ gặp được tình yêu đích thực của mình.”
Diệt trừ xong giặc Oa, toàn bộ vùng duyên hải Đại Ninh đều là sự tồn tại cực kỳ an toàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận