Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 935: Công Chúa Xinh Đẹp Của Ta

.



Chương 935: Công Chúa Xinh Đẹp Của Ta
Nàng mượn sức mạnh của không gian ổn định vùng biển xung quanh chiếc thuyền này của bọn họ, trong sóng to gió lớn, chỉ có chiếc thuyền này của Tiêu Vũ là có thể vững vàng xuyên qua gió bão.
Vì sao lại nói như vậy?
Là vì phía trước đã có một chiếc thuyền cũng bị sóng biển nhấn chìm.
Cột buồm của thuyền đã bị gãy, lúc này cánh buồm to lớn đập xuống nước, thuyền cũng bắt đầu nghiêng.
Mắt thấy chiếc thuyền đó đã sắp lật.
“Công chúa! Làm sao bây giờ?” Phong Hải chủ hỏi.
Tiêu Vũ: “Cứu người!”
Tiêu Vũ ra lệnh một tiếng, thuyền lập tức tới gần.
Trên chiếc thuyền kia có mười mấy người đang đứng, lúc này bọn họ nhìn thấy thuyền của Tiêu Vũ đều giống như thấy được cứu tinh, cứ la hét gì đó.
“Công chúa, trên thuyền này đâu phải là người chứ! Hình như là mấy con khỉ! Thật là đáng sợ!” Hắc Phong cảnh giác nói.
Lúc này người đầu tiên đã được đưa lên.
Tiêu Vũ nhìn người tóc vàng mắt xanh kia, bất đắc dĩ nói: “Đây không phải khỉ mà cũng là người.”
Sau khi ra khơi, nhìn thấy người tóc vàng mắt xanh không phải là chuyện rất bình thường sao?
“Quả thật những người này còn kỳ lạ hơn Chổi Lông Gà!” Hắc Phong bổ sung.
“Thật sự là người sao? Biết nói tiếng người không?” Hắc Phong hỏi.
“Hi, hello.” Người nọ mở miệng nói.
“I am Tom, how are you (Ta là Tom, ngươi là ai)?” Người nọ mở miệng.
Hắc Phong: “Đực cái cái gì, dầu không dầu cái gì? Người này nói tiếng chim gì vậy!”
Tiêu Vũ há mồm nói ngay: “Hi, hello.”
“How are you?” Tiêu Vũ lại hỏi.
Ý của lời này chính là ngươi có khỏe không?
Hắc Phong nghe thế thì vô cùng khiếp sợ: “Công chúa, người học được tiếng chim từ bao giờ thế?”
Tiêu Vũ lườm Hắc Phong: “Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều.”
Sau đó thanh niên tóc vàng mắt xanh kia rất kích động nói chuyện.
Sau đó... Tiêu Vũ không hiểu.
Đúng vậy, Tiêu Vũ chỉ biết hai câu như vậy.
Bây giờ vốn tiếng Anh của nàng chỉ dừng lại ở trình độ năm thứ ba tiểu học thôi.
Theo những người tóc vàng mắt xanh này được cứu lên từng người một.
Phong Hải chủ cũng quay về rồi.
Phong Hải chủ há mồm chính là tiếng Anh lưu loát, giao tiếp với đối phương một trận.
Tiêu Vũ nhìn tới sửng sốt.
“Phong Hải chủ, ngươi thật sự không phải học sinh tiểu học!” Tiêu Vũ vô cùng chấn động.
Phong Hải chủ có chút kiêu ngạo: “Đương nhiên, ta đã nói từ lâu rồi.”
Ai có thể ngờ được rằng Phong Hải chủ một cộng một bằng mười*, tiếng Anh vậy mà tốt như vậy!
(*Theo quy tắc số nhị phân dùng trong IT.)
Phong Hải chủ nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi có thấy lập trình viên nào không biết vài câu tiếng Anh không?”
Tiêu Vũ: “Lúc trước là ta thất kính!”
“Phong Hải chủ, ngươi cũng biết nói tiếng chim này hả?” Hắc Phong hỏi.
Phong Hải chủ giải thích: “Đây là tiếng Anh, không phải tiếng chim.”
“Tiếng oanh* không phải là tiếng chim sao?” Hắc Phong rất khó hiểu.
(*Tiếng Anh: anh ngữ [yīngyǔ] , tiếng oanh: oanh ngữ cũng đọc là [yīngyǔ].)
Tiêu Vũ: “...”
Thật đáng tiếc, cái túi Càn Khôn Lưỡng Cực này không có biện pháp kết nối cổ đại và hiện đại, nếu không nhất định nàng phải đưa đám thuộc hạ của mình trở về tiếp nhận giáo dục của lớp trước khi đi học*.
(*Nội dung lớp trước khi đi học không chỉ có kiến thức mà còn bao gồm khả năng thích nghi xã hội và bồi dưỡng khả năng giao tiếp xã hội.)
Chỉ cần có bằng tốt nghiệp lớp trước khi đi học thì sẽ không đến mức nói ra những lời này.
Phong Hải chủ không giải thích rõ được, cũng không muốn giải thích.
“Thôi được, ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được.” Phong Hải chủ giải thích.
Có điều sau khi có Phong Hải chủ, tương đương với việc Tiêu Vũ đã có phiên dịch viên, có thể trao đổi với những người này.
Tiêu Vũ đã biết chiếc thuyền này là thuyền buôn của đại lục ở gần đây, ra ngoài là để mạo hiểm.
Nhưng còn chưa đi được bao xa đã gặp phải sóng biển rồi.
Bây giờ chỉ có thể... đi về trước.
Thuyền trưởng này tên là Tom, chính là thanh niên vừa rồi.
Lúc này Tom nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Vị Công chúa điện hạ xinh đẹp này, ngươi thật sự là Công chúa sao?”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đương nhiên ta là Công chúa rồi!”
Tom hỏi: “Người là Công chúa của quốc gia nào?”
Tiêu Vũ mở miệng: “Ta là Công chúa của Đông thổ Đại Đường... à không, là Đông thổ Đại Ninh.”
Suýt chút nữa đã lỡ miệng, xem Tây Du Ký nhiều, đúng là nguy hiểm.
Tom hành lễ kỵ sĩ xinh đẹp với Tiêu Vũ.
Sau đó hắn ta tỏ ý muốn mời Tiêu Vũ tới nhà của mình làm khách.
Đương nhiên Tiêu Vũ bằng lòng.
Xem ra ở đại lục gần đây rất hiện đại.
Nếu có thể tiến hành mua bán, sáng lập con đường tơ lụa trên biển, vậy thì sẽ lưu danh muôn đời rồi!
Đúng vậy, lần này nàng ra khơi hoàn toàn không chỉ vì cua Hoàng đế, mà là vì tìm kiếm sự phát triển!

Bạn cần đăng nhập để bình luận