Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 315: Gia Tế Vô Vong Cáo Nãi Ông*

.



Chương 315: Gia Tế Vô Vong Cáo Nãi Ông*
(*Tạm dịch: Sau này cúng tổ tiên đừng quên báo với ta, trích từ bài thơ “Thi nhi” của tác giả Lục Du, ý dặn dò con cháu sau này lấy lại được giang sơn thì lúc cúng bái tổ tiên đừng quên báo lại.)
“Hơn nữa ngươi phải giúp đỡ ta phát triển thế lực, tiếp nhận nạn dân cũng cần lương thực mà!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Lúc này Tạ Quảng cũng đã nghĩ thông: “Vậy thì đa tạ Công chúa, xin Công chúa hãy yên tâm, nhất định ta sẽ sử dụng số lương thực này thật tốt!”
“Đi thôi, vào trong xem thử.” Tiêu Vũ nói xong lập tức mang theo Tạ Quảng đi vào trong nhà.
Tạ Quảng trở nên mong đợi một cách khó hiểu.
Ông ấy cứ cảm thấy Công chúa còn muốn cho mình một bất ngờ!
Vừa vào nhà, Tạ Quảng lập tức thấy một rương bạc trắng bóng, sau đó chính là mấy giỏ vải lớn xanh đỏ lẫn lộn.
Trừ những thứ đó ra còn có những loại hoa quả như xoài, lựu. Chói mắt nhất chính là hai cái nồi sắt lớn sáng bóng!
“Nồi?” Ánh mắt của Tạ Quảng đã rơi vào trên nồi sắt.
Hiện tại mỗi người ở Nam Dương đều cảm thấy bất an, rất sợ nồi của mình bị trộm, đều âm thầm mua nồi tích trữ để tránh bản thân không có nồi dùng. Bây giờ nồi ở Nam Dương cũng coi như đắt!
Tạ Quảng đột nhiên nhìn thấy nồi đương nhiên cảm thấy hứng thú.
Tiêu Vũ nói: “Đặt hai cái nồi này lên bếp lò nhà ngươi, kích thước vừa vặn, ta cố ý chọn cho ngươi đó.”
Về phần tại sao nàng biết kích thước bếp lò nhà Tạ Quảng? Hì hì, Tiêu Vũ không có ý định nói với Tạ Quảng.
Có điều Tạ Quảng vẫn còn có chút nghi hoặc: “Làm sao Công chúa biết được kích thước?”
Tiêu Vũ nói: “Là Sở Duyên nói.”
Sở Duyên ở ngay bên cạnh nghe thấy lời này thì có chút căng thẳng, hắn ta vội vàng đáp: “Phải, là ta nói.”
Tạ Quảng trừng Sở Duyên: “Sở Duyên! Tuy rằng lúc trước ngươi là người của ta, nhưng bây giờ ngươi đã đi theo Công chúa, vậy thì mọi chuyện phải suy nghĩ cho Công chúa.”
“Lúc Công chúa chuẩn bị những thứ này cho ta thì ngươi phải khuyên bảo một chút, nhất là cái nồi sắt này, việc nhỏ như vậy sao có thể khiến Công chúa hao tâm tổn trí chứ?” Tạ Quảng nói.
Sở Duyên rất vô tội.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Sở tướng quân đi theo ta, làm việc rất tốt.”
Tạ Quảng có chút bất ngờ: “Tướng quân?”
Tiêu Vũ nói: “À, quên nói cho ngươi biết, ta đã đề bạt chức quan cho Sở Duyên.”
Tạ Quảng gật đầu nói: “Công chúa làm rất tốt, Sở Duyên có thể làm được việc lớn.”
Lúc trước ông ấy bồi dưỡng Sở Duyên chính là để bồi dưỡng cho Công chúa, để Sở Duyên đọc binh thư không ít, bây giờ Công chúa coi như là biết nhìn người.
Tiêu Vũ sợ Tạ Quảng suy nghĩ nhiều, vì vậy tiếp tục nói: “Tạ đại nhân, ta cũng sẽ không quên ngươi. Sau này nếu ta phục quốc, vậy ngươi chính là đại thần cốt cán của Đại Ninh, là Quốc công trụ cột của quốc gia!”
Vẻ mặt Tạ Quảng coi nhẹ danh lợi: “Sinh thời có thể nhìn thấy Công chúa phục quốc, ta có chết cũng không tiếc.”
“Nếu sau này ta đi trước, đừng quên nói với đứa nhi tử không nên thân kia của ta, chờ sau khi phục quốc, lúc cúng bái tổ tiên nói với ta một tiếng là được.” Tạ Quảng tiếp tục nói.
Tiêu Vũ lập tức nhớ tới một câu thơ của thi nhân kiếp trước: Gia tế vô vong cáo nãi ông.
Tạ đại nhân đạt tới cảnh giới như vậy thật sự khiến cho nàng bội phục.
Con người Tiêu Vũ thường ngày làm việc hấp tấp, lại còn sơ ý, bây giờ nghe thấy Tạ Quảng nói như vậy, thế mà cũng có vài phần cảm động.
Đồ đã đưa cho Tạ Quảng, về phần Tạ Quảng xử lý thế nào cũng không cần Tiêu Vũ lo lắng.
Ít nhất Tạ Quảng không phải kẻ ngốc, chắc chắn ông ấy sẽ không để người ta nghi ngờ về lai lịch của những thứ này.
Lúc này Tạ Quảng đang suy nghĩ, lương thực gì đó phải nhanh chóng chuyển khỏi nơi này, nếu không sẽ bị chim sẻ ăn hết, như vậy thì thật là đáng tiếc.
Về phần rau củ tươi mới thì phải nhanh chóng đem về phủ, chia cho người Tạ gia trong phủ ăn.
Tạ phu nhân là người nếm thử quả vải đầu tiên.
Nơi này cách Thương Ngô và Dự quận thừa thãi cây vải không tính là quá xa, thỉnh thoảng bà ấy cũng có thể ăn quả vải, nhưng vải phải dùng nhân lực đưa tới nên khó tránh khỏi không còn tươi, vả lại cũng cũng không còn mọng nước.
Lúc Tạ phu nhân ăn vải thì không nhịn được nhớ tới nhi tử của mình: “Nếu Thịnh Nhi ở nhà thì tốt rồi.”
Tạ đại nhân nhìn Tạ phu nhân, nói: “Nhớ Thịnh Nhi rồi hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận