Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 354: Đúng Là Vũ Văn Thành Không Xứng Với Công Chúa

.



Chương 354: Đúng Là Vũ Văn Thành Không Xứng Với Công Chúa
Tiêu Vũ lại nói: “Với lại, nếu như thực sự có người mù rồi mà thích Vũ Văn Thành, vậy cũng không được! Tên Vũ Văn Thành kia bây giờ còn thái giám hơn cả thái giám! Cũng không thể cho người khác biết, ai gả qua đó mà không phải là quả phụ chứ!”
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy câu này rất là ngạc nhiên: “Công chúa điện hạ cũng biết chuyện này sao?”
Chuyện này chắc hẳn là chuyện bí mật nhất của Vũ Văn Thành nhỉ, Vũ Văn Thành sao có thể dễ dàng để người khác biết!
Khi đó, cho dù là hắn, cũng vô tình mới biết được chuyện này.
Không ngờ rằng, vậy mà Tiêu Vũ đã biết chuyện này từ lâu rồi.
Tiêu Vũ nghe Ngụy Ngọc Lâm nói như vậy, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Tóm lại là ta biết.”
Nàng vẫn khá ngại nói với Ngụy Ngọc Lâm rằng, chuyện này là do bản thân làm ra.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Đúng là Vũ Văn Thành không xứng với Công chúa.”
Tiêu Vũ nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Có mắt nhìn!”
Hai người cùng ăn hết mì gói.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi cũng no rồi, bây giờ có thể về nghỉ ngơi rồi chứ?”
Ngụy Ngọc Lâm không đi ngủ, nàng còn đang buồn ngủ đây!
Ngụy Ngọc Lâm cũng không còn cớ để ở lại đây, đành nói cáo từ.
Lúc này Tiêu Vũ cài then cửa, bước vào không gian, nằm trên giường ngủ mất.
Một đêm ngon giấc.
Khi Tiêu Vũ tỉnh lại, thời gian còn sớm, nên đi dạo trong trung tâm thương mại.
Sau khi nàng có được trung tâm thương mại tổng hợp, thời gian cũng không coi là ngắn, cũng đi dạo được vài lần, nhưng mỗi khi Tiêu Vũ đi dạo trong trung tâm thương mại thì đều phát hiện ra những món đồ khác nhau.
Lần này...
Khi Tiêu Vũ đi thang máy lên tầng cao nhất.
Thì phát hiện một cửa ngầm thông đến mái nhà.
Mở cửa nhỏ ra, lộ ra một không gian bầu trời mênh mang như sau cơn mưa.
Tiêu Vũ đi ra ngoài, đến mái nhà của trung tâm thương mại tổng hợp.
Mái nhà còn dựng rất nhiều tấm pin năng lượng mặt trời.
Điều này làm Tiêu Vũ có hơi kinh ngạc vui mừng.
Không ngờ phía trên của trung tâm thương mại tổng hợp còn có trang bị như vậy! Trách nàng lúc trước quá cẩu thả rồi, không nghĩ đến việc lên tầng thượng xem thử.
Đương nhiên, trong tấm pin năng lượng mặt trời, đã không còn điện từ lâu rồi.
Bởi vì trong không gian không có mặt trời.
Nhưng... không gian không có mặt trời, bên ngoài có mặt trời mà!
Đặc biệt là nơi như Ninh Nam! Ánh mặt trời rất nhiều!
Nếu bản thân lấy tấm pin năng lượng mặt trời này ra ngoài, có phải là có điện dùng rồi đúng không?
Đương nhiên, thứ này đối với người cổ đại mà nói quá tiên tiến rồi.
Tiêu Vũ suy xét nghĩ cách để mọi người chấp nhận.
Nhưng rất nhanh, Tiêu Vũ quyết định, cũng không cần mượn quá nhiều cớ, sợ bóng sợ gió thì lúc làm không còn thoải mái nữa.
Người cổ đại đã chấp nhận được sự tồn tại vượt ngoài khoa học như kim đăng và túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Thì đừng nói đến tấm năng lượng mặt trời nữa.
Tiêu Vũ quyết định, tìm một nơi để lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời.
Sau đó, nàng có thể dùng một số đồ phải sạc điện mới dùng được rồi.
Ví dụ như...đèn pin này, máy bay không người lái này, vân vân.
Tóm lại, cảm giác có điện tốt hơn không có điện nhiều!
Hơn nữa ngày hè ở Ninh Nam rất nóng, nếu như có thể dùng điều hòa tủ lạnh... chậc, nghĩ thôi đã thấy vui rồi!
Sau khi Tiêu Vũ phát hiện ra tấm pin năng lượng mặt trời, trong lòng vui sướng không gì sánh bằng.
Thậm chí khi mở cửa.
Tiêu Vũ cũng thấy tâm trạng tốt đến lạ.
Thước Nhi đã đợi rất lâu rồi: “Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, ta chuẩn bị nước cho người, người rửa mặt đi.”
Tiêu Vũ bình tĩnh lại rồi nói: “Không cần rửa nữa.”
Thực tế là...Tiêu Vũ đã rửa mặt trong không gian rồi.
Thước Nhi có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn biết điều mà không hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Đi thôi, cùng đến nhà ăn ăn cơm.”
Bởi vì không có nhiều người nấu cơm, cũng không ai có thể đưa riêng đồ ăn cho từng người, nên Tiêu Vũ lập ra một nhà ăn ở căn cứ ốc đảo.
Nhà ăn chia thành vài phần.
Các tướng sĩ dùng một nhà ăn.
Người làm việc có một nhà ăn.
Về phần nhà ăn Tiêu Vũ muốn đến, là nhà ăn mà có một thân phận nhất định ở căn cứ ốc đảo mới đến được.
Bên trong bày rất nhiều bàn.
Nhìn một cái là có thể biết, bàn đều được dùng tấm gỗ dày ghép lại.
Khi Tiêu Vũ đến, các nương nương đã ngồi cùng nhau rồi.
“A Vũ!” Lý Uyển dịu giọng nói.
Tiêu Vũ cười đi đến: “Mọi người đói thì ăn trước đi, sau này không cần đợi ta nữa.”
Lý Uyển cười lên: “Người một nhà chúng ta khó khăn lắm mới ăn được bữa cơm đoàn viên, đương nhiên phải đợi ngươi rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận