Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 329: Gà Tê Cay

.



Chương 329: Gà Tê Cay
“Sao món gà tê cay này lại giống đầu bếp trong phủ chúng ta làm vậy?” Bùi Kiêm nhìn đồ ăn trước mặt, không nhịn được nói.
Bùi phu nhân ở bên cạnh không kìm được mà nói một câu: “Lão gia, ta thấy ngươi muốn ăn gà tê cay tới hồ đồ rồi!”
Tiêu Vũ nhìn sang.
Bùi Vô Thương lập tức giải thích: “Công chúa có điều không biết, cha ta chỉ yêu món gà tê cay này, có một ngày buổi tối trong phủ làm một ít gà tê cay, chỉ còn chờ tới lúc ăn khuya.”
“Nhưng vào ban đêm trong phủ của bọn ta đã bị trộm, đồ trong phủ bị trộm không còn một món ngay cả gà tê cay cũng biến mất. Bởi vì tổn thất nặng nề, bắt đầu từ ngày hôm đó, trong phủ của bọn ta cũng chỉ có lão tổ mẫu lớn tuổi và bà vú phải nuôi đứa bé mới có thể ăn thịt... Những người khác đều ăn chay.” Bùi Vô Thương tiếp tục nói.
Trong lúc nói ánh mắt của Bùi Vô Thương mang theo cả sự phẫn nộ.
“Ta chưa bao giờ gặp phải kẻ trộm vừa to gan lại vô liêm sỉ như vậy, trộm tiền thì thôi đi! Đến cái bô cũng trộm mất!” Bùi Vô Thương nghiến răng ken két.
Tiêu Vũ nghe vậy... có hơi ngơ ngác.
Gì cơ? Nàng trộm bô của người ta lúc nào? Lấy thứ này về làm gì chứ? Có làm củi để đun nàng cũng chê thối đó có được không?
Nhưng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Vô Thương, không giống như làm bộ.
Tiêu Vũ có hơi chột dạ.
Cũng... cũng không phải là không có khả năng này.
Lúc đó nàng vơ vét nhiều quá, rất nhiều đồ đạc lung tung chất thành một đống, cũng có khả năng là thuận tay lấy luôn cái bô của người ta.
Không được, bản thân có thời gian rảnh vẫn phải dọn dẹp không gian tiếp mới được.
Tốt nhất là tìm ra cái bô của Bùi gia, cứ nghĩ đến đặt thứ đồ này trong không gian của mình, Tiêu Vũ lại thấy kỳ cục.
Mọi người nghe thấy câu này thì nhao nhao khiển trách: “Trộm cắp cũng có đạo, tên trộm này đúng là chẳng có đạo đức nghề trộm gì cả.”
Trong lòng Tiêu Vũ rất bất mãn: “Không phải để lại cho các ngươi hai mươi lượng đấy sao? Ta thấy khá có đạo đức trộm cắp đấy!”
Bùi Vô Thương nghi ngờ nhìn Tiêu Vũ: “Sao Công chúa lại biết chuyện này?”
Vẻ mặt Tiêu Vũ hơi cứng đờ, lập tức đáp: “Chuyện này bên trong Thịnh Kinh có ai không biết chứ?”
“Đúng là vậy thật.” Bùi Vô Thương không nghi ngờ gì nữa.
Bởi vì mọi người đều biết chuyện này.
Bùi Vô Thương nói: “Cũng may là có hai mươi lượng đó, tổ mẫu của ta còn có thịt để ăn.”
“Từ đó về sau, phụ thân của ta vẫn luôn không được ăn gà tê cay nữa, trong lòng vẫn luôn nhớ nhung, nay bỗng được ăn lại, đương nhiên sẽ cảm thấy mùi vị quen thuộc.” Bùi Vô Thương cười nói.
Bùi Kiêm gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng món gà tê cay này rất ngon, so với phủ của bọn ta làm đúng là không hề kém cạnh.”
Tiêu Vũ thầm nghĩ trong lòng, quá nửa món này là do người Bùi phủ làm.
Bởi vì phủ người khác thực sự sẽ không bỏ nhiều tiêu vào gà như vậy.
Tống Kim Ngọc nhìn Bùi Kiêm, mở miệng nói: “Cả nhà Bùi đại nhân đúng thực là thanh bạch liêm khiết, khiến người ta thật sự bái phục.”
Người bình thường có thể làm đến chức vị Lại bộ Thượng thư, cho dù không có tiền, thì mua bán một chức quan có thể thiếu tiền được chắc?
Bùi Kiêm vội khiêm tốn nói: “Không dám nhận, không dám nhận, không biết vị này là...”
“Vị này là Hộ bộ Thượng thư Tống Kim Ngọc của ta, từ Thượng Kinh theo tới cùng ta xuôi Nam.” Tiêu Vũ cười nói.
Đương nhiên, khi đến nơi rồi Tiêu Vũ mới biết lai lịch của Tống Kim Ngọc.
Trong lòng Tống Kim Ngọc cảm động, vốn hắn ta còn lo rằng Công chúa sẽ tính toán chuyện trước đây hắn ta giấu giếm.
Tiêu Vũ biết, bản thân mình tính toán những chuyện kia chẳng có tác dụng gì hết.
Trước kia nàng từng đọc một câu chuyện, Hoàng đế tìm được chứng cứ các thần tử không trung thành, nhưng để lôi kéo lòng người, Hoàng đế đốt hết tất cả những chứng cứ đó.
Từ đó, triều đường sáng sủa yên ổn.
Hơn nữa, Tống Kim Ngọc cũng không làm gì sai.
Đứng dưới lập trường của Tống Kim Ngọc, đồng ý đưa kim đăng xuôi Nam, đã rất trung thành rồi, chẳng qua là đối với cá nhân nàng hắn ta có chút dị nghị mà thôi.
Nay những dị nghị đó cũng không còn nữa rồi.
Bùi Kiêm có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tỏ ý đã hiểu.
Xem ra căn cứ này của Công chúa, tuy rằng chim sẻ nhỏ, nhưng thứ cần thì vẫn có.
Cho dù bây giờ vẫn chưa có, tương lai cũng sẽ thành lập được một triều đình nhỏ.
Lúc này Bùi Kiêm coi như hiểu rõ tại sao đại sư lại nói quý nhân của mình ở phương Nam rồi.
Quý nhân của ông ấy chính là Công chúa!

Bạn cần đăng nhập để bình luận