Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 159: Bỏ Chạy

.



Chương 159: Bỏ Chạy
Cùng lúc đó, Vũ Văn Thành đang tức tới giậm chân.
“Láo xược! Thật sự là láo xược! Thẩm Hàn Thu điên rồi sao?” Vũ Văn Thành tức giận mắng.
Giọng nói của hắn ta lanh lảnh, lại kết hợp với động tác nhỏ giậm chân như vậy, rơi vào trong mắt người khác vô cùng xinh đẹp.
Thuộc hạ của Vũ Văn Thành vội vàng khuyên nhủ: “Thái tử, ngài đừng quá tức giận.”
Vũ Văn Thành cắn răng nói: “Thẩm Hàn Thu chạy rồi! Hắn ta vậy mà không đặt ta vào trong mắt!”
“Vậy điện hạ định làm như thế nào?” Thuộc hạ cũng không dám nghĩ kế, chỉ có thể hỏi.
Vũ Văn Thành cười lạnh nói: “Làm thế nào? Đuổi theo cho ta! Theo ta thấy Thẩm Hàn Thu và tên Trộm Nồi Tặc này tuyệt đối có liên quan tới nhau!”
Vừa nghĩ tới việc Thẩm Hàn Thu vậy mà bỏ chạy ngay dưới mí mắt của mình là Vũ Văn Thành đã cảm thấy trong lòng nghẹn tới phát hoảng. Xuất phát từ lòng tự trọng của nam tử còn sót lại kia, Vũ Văn Thành tỏ vẻ nhất định hắn ta phải bắt được Thẩm Hàn Thu, bóp chết hắn ta giống như bóp chết một con kiến!
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm cũng đang ở Quảng Dương quận.
Thiết Sơn từ bên ngoài nghe ngóng tin tức trở về: “Bẩm công tử, tên Thẩm Hàn Thu kia đã đi về phía Dĩnh Xuyên, chắc là đuổi theo Công chúa rồi!”
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm đang ngồi ở đằng kia uống trà, hắn buông chén trà trong tay xuống.
Bàn tay như ngọc tiết* nhẹ nhàng đây chén trà trên bàn một chút rồi đứng dậy nói: “Tiết lộ tin tức này cho Vũ Văn Thành.”
(*Phù tiết bằng ngọc, bằng chứng chinh minh thân phận của quan lại.)
“Phải để Vũ Văn Thành nắm được hành tung của Thẩm Hàn Thu.” Ngụy Ngọc Lâm híp mắt nói.
“Điện hạ, bây giờ tên Vũ Văn Thành kia đã rời khỏi Thịnh Kinh, chúng ta không diệt trừ hắn ta sao?” Thiết Sơn hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Diệt trừ hắn ta thì đơn giản, nhưng rắc rối sẽ rất nhiều.”
“Giữ lại hắn ta vài ngày đã.”
Nói đến đây, Ngụy Ngọc Lâm như cười mà không phải cười: “Hơn nữa, cho dù không diệt trừ hắn ta, hắn ta cũng gần như là phế nhân rồi.”

Có trời mới biết khi Ngụy Ngọc Lâm biết được bí mật mà Vũ Văn Thành liều mạng cất giấu thì có tâm trạng thế nào.
Có thể nói, ngoại trừ kinh ngạc thì chính là kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc qua đi, Ngụy Ngọc Lâm không nhịn được mà cười thành tiếng. Bất kì ai vừa nghĩ đến Thái tử điện hạ bên ngoài điên cuồng có chí, thực ra là nam nữ bất phân đều không nhịn được muốn cười.
Huống chi... Ngụy Ngọc Lâm vừa nghĩ đến chuyện giữa Tiêu Vũ và Vũ Văn Thành, trong lòng còn có chút khó chịu.
Không có gì khiến người ta vui vẻ hơn khi biết được bạn trai trước của người mà mình muốn lấy có thể là một nữ nhân.
Thiết Sơn cũng biết chuyện này, hắn ta không kìm được cảm khái một tiếng: “Chậc, Vũ Văn Thành này cứ như vậy mà đuổi theo Thẩm Hàn Thu, không lẽ là thích Thẩm Hàn Thu rồi?”
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy câu này, không nhịn được mà nghĩ như lời Thiết Sơn nói một chú, nhất thời cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cả người đều thấy không ổn.
Thiết Sơn như có điều suy nghĩ nói: “Nhưng mà công tử, ngài có từng nghĩ đến, sao tự nhiên tên Vũ Văn Thành kia lại biến thành như vậy không? Lúc trước hắn ta là nam nhân chính gốc không thể chính gốc hơn nữa!”
“Ta từng nhìn thấy hắn ta đi đến Ám Hương lâu đấy!” Thiết Sơn nói.
“Việc này là từ sau khi Vũ Văn gia soán quyền, xảy ra thay đổi, ngài xem không phải hắn ta gặp báo ứng rồi à! Ai bảo hắn ta lừa gạt tình cảm của Công chúa! Đáng đời!” Thiết Sơn hừ lạnh một tiếng.
Tuy rằng Thiết Sơn thấy mắt của Tiêu Vũ có hơi mù mới thích cái mặt hàng như Vũ Văn Thành. nhưng rõ ràng Vũ Văn Thành rất đáng ghét.
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy câu này, nổi lên suy nghĩ: “Có lẽ không phải là báo ứng.”
“Gì cơ?” Thiết Sơn nghi ngờ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm cười một tiếng: “Đúng là thú vị.”
Thiết Sơn nghe đến đây thì càng tò mò hơn: “Công tử, ngài đang nghĩ gì vậy?” Tại sao hắn ta luôn không thể hiểu được suy nghĩ của công tử?
Lúc này Ngụy Lục kéo Thiết Sơn ra ngoài: “Được rồi, ngươi đừng hỏi công tử nữa, ta giải thích cho ngươi.”
“Ý của công tử là, Vũ Văn Thành trở nên thế này, rất có khả năng là bị người ta báo thù rồi.” Ngụy Lục phỏng đoán suy nghĩ của Ngụy Ngọc Lâm một cách rõ ràng.
Thiết Sơn kinh ngạc vô cùng: “Báo thù? Ai báo thù? Chắc không phải Công chúa đó chứ?”
Ngụy Lục nói: “Ngoại trừ Công chúa ra thì còn ai có thâm thù đại hận với hắn ta nữa, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, nhưng Công chúa cứ không giết chết hắn ta, để hắn ta biến thành nữ tử, không có cách nào gây hại cho những nữ tử khác nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận