Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 714: Không Phân Biệt Được Ngụy Ngọc Lâm Đang Nghĩ Gì

.



Chương 714: Không Phân Biệt Được Ngụy Ngọc Lâm Đang Nghĩ Gì
Tống Nghi chỉ mặc một bộ y bào mỏng manh, trong lúc cử động, quần áo lỏng lẻo rơi rụng, gần như sắp trượt xuống khỏi người, có thể loáng thoáng nhìn thấy vòm ngực của Tống Nghi.
Vẫn có cơ bắp, nhìn có vẻ cũng không gầy yếu.
Nhưng Tiêu Vũ đã trợn mắt há hốc mồm.
Ngụy Ngọc Lâm cũng sợ đến ngây người.
Tống Nghi cũng không ngờ trong phòng này lại có người khác! Mình mới rời đi bao lâu chứ! Chẳng lẽ Công chúa đã sủng hạnh những người khác rồi sao?
Nghĩ vậy, Tống Nghi lập tức căng thẳng, nói: “Công chúa, lúc trước là Tống Nghi không tốt, không biết chủ động... phá hỏng hứng thú của Công chúa.”
Hắn ta đã suy đi nghĩ lại ở trong chuồng ngựa.
Cảm thấy có thể là do mình đã nằm trên giường chờ Công chúa nhào vào trong lòng trước, chắc là bởi vì nguyên nhân này, mới khiến Công chúa chán ghét mình.
Nếu Công chúa đã bằng lòng mang mình trở về, vậy chứng tỏ Công chúa cũng thích mình...
Đương nhiên, hắn ta cũng biết nếu mình làm như vậy, không thành công thì sẽ phải hy sinh, hậu quả sau khi thất bại rất khó thừa nhận.
Nhưng không còn cách nào nữa.
Hắn ta có lý do phải làm như vậy.
Tống Nghi tiếp tục nói: “Công chúa muốn Tống Nghi làm thế nào, Tống Nghi sẽ làm thế đó vì Công chúa!”
Ý cười trên mặt Ngụy Ngọc Lâm đã thu lại, con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn về phía Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhìn lại một cái.
Không phân biệt được Ngụy Ngọc Lâm đang nghĩ gì.
Nhưng nàng có thể cảm giác được, tâm trạng của Ngụy Ngọc Lâm đang rất không tốt, hoặc cũng có thể nói là cực kỳ tồi tệ.
Nghĩ cũng phải thôi, mặc cho ai nhìn thấy nữ tử mà mình thích dan díu với nam nhân khác, tâm trạng tốt được mới là lạ!
Nếu Ngụy Ngọc Lâm biết hát, có lẽ cũng đã hát ra bài: Tình yêu là một luồng ánh sáng xanh... ngay tại chỗ rồi.
Tiêu Vũ ghét bỏ nhìn Tống Nghi: “Không phải bảo ta đã ngươi đến chuồng ngựa rồi sao? Sao ngươi lại quay về hả?”
“Mau rời đi! Bổn Công chúa không muốn nhìn thấy ngươi!” Tiêu Vũ vội vàng hạ lệnh đuổi khách.
Nếu để Tống Nghi tiếp tục nói linh tinh nữa, Tiêu Vũ sẽ cảm thấy mặt mình rất đau!
Nàng đã nói với Ngụy Ngọc Lâm rằng mình muốn làm quân vương cô độc, không gần nam sắc, nhưng đột nhiên gọi nam nhân đến thị tẩm... Chẳng phải là rất mất mặt sao? Cho dù chỉ là một hiểu lầm, nhưng Tiêu Vũ vẫn cảm thấy, loại chuyện này không khác gì đang bắt gian tại giường, tạo cho người ta có một loại cảm giác có miệng nói không thành lời.
Tống Nghi nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm: “Vậy nên Công chúa không thích Tống Nghi, là vì thích tiểu bạch kiểm giống như này đúng không?”
“Láo xược! Bổn Công chúa thích ai, cần ngươi chen mồm à? Lập tức cút khỏi Công chúa phủ cho ta!”
Tống Nghi vội vàng quỳ trên mặt đất: “Công chúa đã cứu ta, tuy rằng Công chúa không cần ta hầu hạ, nhưng ta đây cũng bằng lòng ở lại chuồng ngựa, đợi Công chúa nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định có muốn đuổi ta đi hay không.”
Nói xong, Tống Nghi xoay người rời đi.
Tiêu Vũ rất bực bội.
Tên này ngoài miệng nói đến thị tẩm, nhưng hành động lại giống như không hề đặt mình vào mắt...
Hơn nữa cái tên Tống Nghi này, hình như có chút kỳ quặc.
Cũng không giống như là thật lòng muốn tới cho mình thị tẩm, hình như có nỗi niềm khó nói nào đó.
Nhưng mà hiện giờ chuyện của Tống Nghi chỉ là thứ yếu, Ngụy Ngọc Lâm ở trước mặt... mới là người khiến Tiêu Vũ cảm thấy có chút khó khăn.
Nàng không biết vì sao khi mình đối diện với đôi con ngươi như hắc diệu thạch của Ngụy Ngọc Lâm, lại cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Giữa nàng và Ngụy Ngọc Lâm rõ ràng không có tư tình nam nữ, nhưng lúc này Tiêu Vũ vẫn có cảm giác giống như vừa bị bắt gian vậy.
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng nói: “Ừ thì, nếu ta nói, ta không có một xíu quan hệ nào với người này, ngươi có tin không?”
Ngụy Ngọc Lâm nghe vậy, sự lạnh lẽo bủa vây quanh người lập tức tản đi, hỏi: “Vậy là Công chúa đang giải thích với Ngụy mỗ ư?”
Tiêu Vũ phục hồi tinh thần lại: “Ai muốn giải thích chuyện này với ngươi chứ!”
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm ảm đạm.
Tiêu Vũ rơi vào đường cùng, tiếp tục nói: “Ta chỉ muốn nói rõ ràng một chút, tránh cho người khác cảm thấy ta cả nể ai đến cũng không từ chối.”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ: “Nếu Công chúa thật sự muốn có người hầu hạ, không cần chọn những người không rõ lai lịch này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận