Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 610: Sùng Bái Tiêu Vũ Cũng Sai Sao?

.



Chương 610: Sùng Bái Tiêu Vũ Cũng Sai Sao?
Bọn họ cố ý để bị mắt vào đây đó, cũng đâu phải thực sự lâm vào bước đường cùng.
Ở đây có tổng cộng mười ba người.
Lúc này, có người không kìm lại được chỉ vào Tô Niên Sinh: “Khi nãy ta nghe thấy tên tiểu tử này nói đến Công chúa tiền triều Tiêu Vũ, giọng điệu cực kì sùng bái.”
Tô Niên Sinh ngẩn người.
Thánh quân nhìn Tô Niên Sinh.
Tô Niên Sinh run rẩy một cái, rồi nói: “Ta... ta...”
Sùng bái Tiêu Vũ cũng sai sao?
Đương nhiên không sai. Nhưng dưới tình hình này mà sùng bái Tiêu Vũ, thì sai.
Nhưng rất rõ ràng, Thánh quân không để ý đến điều này. Người bị bắt đến đây, trong mười người thì ít nhất có ba bốn người mong hoàng tộc Tiêu thị có thể giành lại đất đai.
Việc này cũng không ảnh hưởng đến việc lấy máu. Tóm lại, Thánh quân không để ý điều này.
“Thánh quân, trong này có người rất đáng nghi sao?” Bên cạnh Thánh quân có người hỏi.
Thánh quân híp mắt nhìn qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tiêu Vũ. Vẻ mặt Tiêu Vũ mờ mịt nhìn Thánh quân, trong mắt nàng ngập tràn sự ngu xuẩn trong veo.
Thánh quân nhìn thấy cảnh này, rồi rời mắt đi. Nữ nhân này đúng là xấu thật.
“Áp giải những người này qua đó, nhốt vào lồng trước, đợi những người trên tường chết rồi thì đổi cho bọn họ lên.”
Thánh quân dặn xong, quay người rời đi.
Khi đám người Tiêu Vũ bị đưa đến đó, vừa đến đã nhìn thấy những người bị treo trên tường. Vào lúc này, hẳn là đám cổ trùng kia đang nghỉ ngơi, không phải thời gian cho ăn nên tạm thời những người này chưa bị lấy máu tiếp.
Nhưng nhìn có vẻ... bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Đám người Tiêu Vũ bị nhốt vào trong lồng, nghe thấy tiếng sột soạt của đám cổ trùng từ trong thùng gỗ truyền ra, trên mặt mọi người viết đầy hai chữ sợ hãi.
Lúc này, Tô Niên Sinh nhìn lên tường.
“Cha! Mẹ!” Tô Niên Sinh nghẹn ngào.
Người trên tường yếu ớt ngẩng đầu nhìn về bên này. Trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Niên Sinh!”
“Cha...”
“Sao ngươi lại đến đây?” Giọng nói của người đó vô cùng yếu ớt, cảm giác như sắp tắc thở đến nơi.
Rốt cuộc Tiêu Vũ đã hiểu, người này là cha của Tô Niên Sinh, người bên cạnh chắc là mẹ của Tô Niên Sinh. Người thì tìm thấy rồi, nhưng mà... trốn ra kiểu gì?
Tô Niên Sinh đưa tay mò ra một thứ, Tiêu Vũ chú ý đến động tác của Tô Niên Sinh, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tô Niên Sinh bỗng đề phòng nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi đừng làm loạn, đến lúc đó có thể cùng nhau chạy trốn, nếu không...”
“Nếu không thì sao?” Tiêu Vũ hỏi.
Lúc này Tô Niên Sinh và Tiêu Vũ, còn có Ngụy Ngọc Lâm và Lăng Xuân Sơn, cùng với nữ nhân suy yếu kia bị giam chung trong một cái lồng, những người khác thì bị giam trong một cái lồng khác.
Tô Niên Sinh đỏ mắt: “Ta mặc kệ, ta phải cứu cha mẹ ta.”
“Đây là lôi hỏa châu, có thể nổ mạnh.” Tô Niên Sinh nhỏ giọng đáp.
Tiêu Vũ nhìn Tô Niên Sinh, tuy rằng hơi ngây thơ một chút, những suy cho cùng chỉ là một đứa trẻ, chỉ có thể nói rằng dũng khí này đáng tuyên dương.
Tiêu Vũ nhìn về phía cha mẹ của Tô Niên Sinh, hỏi: “Cổ trùng ở đây vẫn luôn nuôi dưỡng bằng máu người sao?”
“Đúng vậy...” Sau khi Tô phụ nhìn Tiêu Vũ thì cảm thấy người này có hơi quen mắt.
Bất giác nhớ đến nữ nhân đút nước cho mọi người lúc nửa đêm. Nhưng hắn ta cảm thấy hẳn không phải là cùng một người.
Suy cho cùng, nữ nhân mà hắn ta gặp trong lúc mê man như thiên thần hạ phàm, còn nữ nhân trước mặt này, có chút xấu đến mức khó tin.
Tiêu Vũ nói: “Nếu như trùng ở trong đó đều chết hết, vậy sẽ thế nào?”
“Đều chết cả, thì tạm thời không cần lấy máu.” Nam tử bên cạnh Tô phụ bỗng nhiên tức giận nhìn đám cổ trùng.
Tiêu Vũ nghe đến đây, trong lòng nàng đã có tính toán. Chết cả rồi thì không cần hút máu nữa! Vậy thì đơn giản! Đám cổ trùng này không phải thích máu tươi sao? Vậy nàng sẽ tặng cho bọn nó đồ tốt.
Tiêu Vũ nhắm mắt, khống chế ý niệm tìm trong không gian... Quả nhiên, tìm thấy trong không gian... thuốc trừ sâu DDVP? Vậy thì không có.
Đừng hiểu lầm, trong không gian thực sự không có thứ đấy. Đây là thuốc bảo vệ thực vật, nhưng cũng có thành phần trừ sâu! Tuy lúc tuyên truyền thì nói rằng không độc, vô hại, nhưng giết chút côn trùng này thì nhất định là được.
Thế là Tiêu Vũ lấy ra bình thuốc trừ sâu, cầm trên tay. Lúc này nàng ngồi đấy, tay áo rộng thùng thình che đi động tác của nàng. Tiêu Vũ mở bao bình thuốc, là dạng phun sương... dùng thì không được tiện lắm, thế là Tiêu Vũ mở luôn nắp bình.
Tiêu Vũ lại lấy bình thuốc trừ sâu về. Sau đó dùng ý niệm để điều khiển, chuyển thuốc trừ sâu trong bình ở trong không gian ra ngoài, đương nhiên, vị trí đổ vào chính là thùng gỗ kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận