Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 621: Vô Cùng Sỉ Nhục

.



Chương 621: Vô Cùng Sỉ Nhục
Minh U Thánh quân cũng không ngờ, vậy mà có người âm thầm ném đá xuống. Hắn ta từng thấy máy bắn đá, trong lòng nghi ngờ số đá này là có người dùng máy bắn đá bắn ra.
Thế là căn dặn: “Đi tìm cho ta! Xem thử người trong bóng tối là ai!”
Minh U Thánh quân vẫn luôn trốn tránh đá.
Tiêu Vũ cũng phát hiện số đá này cũng chẳng dễ dàng đập trúng Minh U Thánh quân, trong lòng nàng lạnh lẽo, lập tức lấy số phân lợn mình tích trữ định làm phân bón đổ thẳng từ trong không gian ra ngoài.
Thẩm Hàn Thu cách xa, nhưng trên người vẫn bị dính một chút.
Còn về Minh U Thánh Quân, hắn ta bị phân lợn đổ thẳng lên đầu...
Thẩm Hàn Thu nhìn thấy cảnh này, bất giác nhớ đến cảnh tượng Thái Tử phủ bỗng xuất hiện bao nhiêu phân lợn khi xưa.
Hắn ta đã khẳng định được rồi, chuyện khi xưa do Công chúa làm ra. Lực sát thương của chuyện này không lớn, nhưng sự nhục nhã thì rất mạnh.
Minh U Thánh quân bị đổ đầy đầu thì sững người.
Thẩm Hàn Thu nhằm vào lúc này, lại bắn ra ba mũi tên. Lúc này Tiêu Vũ cũng từ trên ngọn cây mà hiện thân, trong tay cầm liên nỏ của mình.
Biu biu!
Nàng không tin, cho dù tên này thực sự có Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam cũng không thể ở mãi trong trạng thái vô địch!
Đúng như dự đoán, khi Minh U Thánh quân hoang mang thì mũi tên của Tiêu Vũ đã bắn trúng người hắn ta rồi. Trong nháy mắt, đầu óc của Minh U Thánh quân trở nên trống rỗng. Rất tốt, lúc này Minh U Thánh quân bị Tiêu Vũ ghim trên đống phân lợn.
Cuộc đời này của Minh U Thánh quân chưa từng chịu thiệt lớn như vậy... không, chính xác mà nói, cũng không phải hắn ta chưa từng chịu thiệt, lần trước chịu thiệt là ở trong tay lão Hoàng đế Tiêu gia.
Không ngờ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy! Vậy mà Tiêu Vũ còn có bản lĩnh hơn cha của mình!
Tiêu Vũ nhảy xuống cây, Triệu Kiếm đến cạnh Thẩm Hàn Thu. Thẩm Hàn Thu thấy Tiêu Vũ đến, có hơi bất ngờ.
Thẩm Hàn Thu thấp giọng hỏi: “Điện hạ, tiếp theo nên làm thế nào?”
Toàn là phân lợn, cũng buồn nôn quá đi.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi để những người khác lui ra, chuyện còn lại dễ làm.”
Nói xong, Tiêu Vũ vứt ra một sợi dây thừng, quấn quanh cổ của tên Thánh quân bỏ đi kia, nàng dùng sức kéo một cái, lôi Thánh quân từ trong đống phân lợn ra ngoài.
Thánh quân cử động tay, muốn lấy thuốc từ trong tay ra để đối phó với Tiêu Vũ. Động tác của Tiêu Vũ rất nhanh, lập tức lấy kim đăng ra, đổ một đống cát lên đầu Thánh quân. Số cát này là số cát tồn đọng ở Ninh Nam. Lúc này Thánh quân hoàn toàn bị Tiêu Vũ tra tấn mất hết tính tình.
Lúc này Tiêu Vũ mới lấy bao bố ra, chụp lên người Thánh quân, sau đó nói: “Kẻ này... nếu như ta muốn đưa đi vậy ngươi có tiện giải thích với tên Vũ Văn lão cẩu kia không?”
Thẩm Hàn Thu nhìn những tử sĩ của Vũ Văn gia chỗ không xa, mở miệng: “Người của ta thì không thành vấn đề, nhưng những tử sĩ này... có hơi phiền phức.”
Tuy nhìn đám tử sĩ này có vẻ không nhiều lời, nhưng Thẩm Hàn Thu vẫn không mấy yên tâm. Thẩm Hàn Thu híp mắt, nói: “Công chúa, hay là...”
Trong mắt Thẩm Hàn Thu tràn đầy sự lạnh lùng. Tuy rằng đám người này không thấy Công chúa sử dụng kim đăng, nhưng cũng chính mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra tối nay, Thẩm Hàn Thu rất không yên tâm.
Trước đó đám tử sĩ này xông lên trước tiên, hiện giờ ít nhiều cũng đều bị thương hoặc trúng độc, bọn họ đã không còn sức chiến đấu nữa rồi.
Tiêu Vũ suy nghĩ rồi nói: “Cũng là người vô tội.”
Ai tình nguyện làm tử sĩ? Còn không phải vì bị Vũ Văn gia uy hiếp?
Tiêu Vũ suy nghĩ: “Trói hết người lại, ta sẽ nghĩ cách đưa đến doanh trại của mình.”
Thẩm Hàn Thu nói tiếp: “Sau khi quay về ta sẽ nói Minh U Thánh quân không biết hối cải, tử sĩ đều chết trận.”
Tiêu Vũ nói: “Chuyện đã đến nước này, nếu ngươi không muốn quay về thì theo ta về doanh trại cũng được.”
Thẩm Hàn Thu lắc đầu: “Bây giờ ta ở lại trong cung, có lẽ ngày ngày sẽ có ích với Công chúa hơn.”
“Đợi đến khi Vũ Văn Phong nghi ngờ ta thì ta đi vẫn còn kịp.” Thẩm Hàn Thu nói tiếp.
Tiêu Vũ nhìn Thẩm Hàn Thu: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Ánh mắt Thẩm Hàn Thu sáng rực nhìn Tiêu Vũ: “Làm việc cho Công chúa, Hàn Thu có chết mới thôi.”
Tiêu Vũ lắc lắc đầu: “Thẩm Hàn Thu, ta hy vọng ngươi có thể hiểu rằng đối với ngươi mà nói, không có ai quan trọng hơn chính bản thân ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận