Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 562: Giận Việc Giẫm Lên Vết Xe Đổ

.



Chương 562: Giận Việc Giẫm Lên Vết Xe Đổ
Sao mình lại quên mất đức tính tốt đẹp yêu mến già yêu bệnh chứ?
Sức khỏe của Ngụy Ngọc Lâm luôn không tốt lắm, mình đừng nên chọc tức hắn thì hơn.
Vả lại Ngụy Ngọc Lâm đối với nàng coi như đào tim móc phổi, nàng làm như vậy đúng là cặn bã! Quá cặn bã!
Sau khi Tiêu Vũ nghĩ lại thì dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Haiz, vừa rồi ta nói bậy nói bạ thôi, ta chưa từng nhìn thấy cơ thể của nam nhân khác.”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn về phía Tiêu Vũ, trong mắt hắn như có ánh sáng lóng lánh: “Sau này nếu A Vũ muốn nhìn thì cứ việc nhìn ta.”
Sắc mặt Tiêu Vũ đỏ bừng: “Ta cũng đâu phải biến thái, ta xem cơ thể của nam nhân làm gì chứ!”
“Ờm, sao cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi này của ngươi lại đặt trong phòng ngủ?” Tiêu Vũ hỏi.
Nếu không phải vị trí đặt không đúng thì nàng đã chẳng trở nên lúng túng như vậy rồi.
Ngụy Ngọc Lâm tỏ vẻ vô tội nói: “Đầu tiên thì đây là thứ quan trọng, đương nhiên ta phải đặt ở bên cạnh. Thứ hai, chẳng phải lần trước Công chúa chào đón ta trên giường sao? Có qua có lại thôi.”
Tiêu Vũ có chút trầm mặc.
Có qua có lại?
Có có qua có lại như vậy sao?
Hai cái túi Càn Khôn Lưỡng Nghi đều ở trên giường, cứ như nối liền giường của nàng và Ngụy Ngọc Lâm vậy. Thật lúng túng!
Nhưng Tiêu Vũ vẫn luôn lẩm bẩm trong lòng, chỉ cần ta không xấu hổ, người xấu hổ là kẻ khác!
Vì vậy Tiêu Vũ nói: “Cũng không có gì không được, chúng ta là huynh đệ tốt, đừng nói như thế này, cho dù là ngủ trên cùng một giường thì vẫn là huynh đệ!”
Ngụy Ngọc Lâm nghe nàng nói vậy thì thuận theo đó mà nói: “Như vậy, chi bằng huynh đệ tốt nằm xuống nghỉ ngơi một lát nhé?”
Tiêu Vũ lập tức cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngụy Ngọc Lâm cười bảo: “Chẳng phải đã nói là huynh đệ sao? Hay là Công chúa điện hạ không muốn làm huynh đệ với Ngụy mỗ, cảm thấy nằm cùng một chỗ với Ngụy mỗ, nam nữ có khác?”
Tiêu Vũ nằm xuống thẳng tắp.
Huynh đệ thì huynh đệ! Ai sợ ai chứ!
Ngụy Ngọc Lâm nằm ở phía ngoài, nhìn Tiêu Vũ ở bên trong.
Ngoại hình của Tiêu Vũ vô cùng đẹp, khiến Ngụy Ngọc Lâm nhìn mà không thể rời mắt nổi.
Tiêu Vũ cũng nhìn Ngụy Ngọc Lâm. Vừa nhìn như vậy, Tiêu Vũ vẫn phải cảm thán một câu, đáng lẽ danh xưng đệ nhất mỹ nhân Ninh quốc này phải cho Ngụy Ngọc Lâm mới đúng!
Nếu Ngụy Ngọc Lâm thay nữ trang, nhất định có thể tranh giành cao thấp với Tô Lệ Nương một phen.
Tô Lệ Nương là nữ tử, xinh đẹp dễ nhìn thì cũng thôi đi, nhưng Ngụy Ngọc Lâm là nam nhân đấy, đẹp như vậy để làm gì chứ? Là muốn hấp dẫn người nào hả?
Tiêu Vũ nghĩ vậy thì cười lạnh một tiếng.
Cô độc cô độc!
Quân vương cô độc nhất định đạt được vương quyền bá nghiệp!
Kiên định phương châm của mình!
Kiên định không thể thấy sắc nổi lòng tham!
Kiên định người thông minh không rơi vào bể tình!
Hắn mạnh mặc hắn mạnh, hắn đẹp mặc hắn đẹp, ta mù ta sợ ai.
Nhưng cuối cùng, Tiêu Vũ vẫn làm một chiêu Lí Ngư Đả Đĩnh*, từ trên giường bật dậy.
(*Chiêu thức trong võ thuật chỉ cách bật người đứng dậy khi nằm trên đất.)
Ngụy Ngọc Lâm hỏi: “Công chúa điện hạ làm sao vây?”
“Ta nóng!”
“Ở Thịnh Kinh đang là mùa đông, sao lại nóng được?”
“Vậy thì chính là ngươi đốt quá nhiều than! Ta ra ngoài hóng gió một chút!”
Tiêu Vũ phóng qua Ngụy Ngọc Lâm nhảy xuống giường.
Két két một tiếng, Tiêu Vũ đã rời khỏi.
Ngụy Ngọc Lâm ngửi mùi hương vừa thơm vừa thối còn thoang thoảng trong không khí, bất lực xoa thái dương.
Không sai, mùi này chính là mùi sầu riêng.
Hiện tại Tiêu Vũ đã có một mảnh vườn sầu riêng, mỗi ngày nàng đều ăn sầu riêng, sau khi ăn xong còn muốn ngủ trong rừng sầu riêng, đã sắp bị hun tới miệng đầy mùi rồi.
Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi chỗ của Ngụy Ngọc Lâm, bị gió lạnh thổi vào mới cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Nàng âm thầm lẩm bẩm: “Người thông minh không rơi vào bể tình, xây dựng căn cứ tốt đẹp.”
Nàng ra khỏi Ngụy Vương phủ rồi đi tới hoàng cung, định cho Vũ Văn Phong một khúc nhạc dạo giúp trợ hứng trước, vì vậy đã có cảnh tượng vừa rồi.
Bây giờ Tiêu Vũ dùng máy bay không người lái giả thần giả quỷ quả thật không thể dễ dàng hơn.
Vũ Văn Phong đi ra nhìn thấy chữ to sáng long lanh trên không trung thì sắc mặt tái mét.
“Người đâu! Thẩm Hàn Thu! còn không bắn rớt thứ nói năng bừa bãi mê hoặc người khác kia cho trẫm!”
“Vâng!”
Thẩm Hàn Thu đồng ý, nhưng lúc giương cung bắn tên lại bắn chệch.
Thấy mũi tên của Thẩm Hàn Thu bắn lệch, Vũ Văn Phong tức giận nói: “Ngươi là phế vật hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận