Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 341: Đến Hoa Lâu

.



Chương 341: Đến Hoa Lâu
Cũng đúng vào lúc này, dưới sự dẫn đường của Tiêu Tiên Nhi, Tiêu Vũ tìm ra được nơi giam cầm cả gia đình Nam An Vương phủ.
Đó là một tiểu viện.
Xung quanh viện tử có vài thị vệ.
Tiêu Vũ nhún người nhảy lên nóc nhà, cầm lấy cung tên, bắn vài phát khiến cho vài tên ngã gục xuống đất.
Về việc bọn họ có chết hay không? Tiêu Vũ không biết, trên mũi tên của nàng bôi thuốc mê cực mạnh.
Cho dù không chết thì tạm thời cũng không cách nào cử động được.
Đám người này giúp Tiết Quảng Sơn giam cầm người ở nơi này, vốn biết rõ Tiết Quảng Sơn chẳng làm được việc tốt lành gì! Có thể nói là chết chưa hết tội.
Đám người này của không phải nha dịch, nhìn dáng vẻ của bọn chúng đều là nhân sĩ giang hồ mà Tiết Tam tập hợp lại.
Tiêu Vũ đập cửa phòng Nam An Vương ở.
Sau khi Nam An Vương ra, vừa nhìn đã thấy Tiêu Vũ và Tiêu Tiên Nhi.
Tiêu Vũ nói: “Hoàng thúc! Ta đến cứu mọi người, đi theo ta!”
Nam An Vương nhìn thấy Tiêu Vũ, lại nhìn những thị vệ ngã xung quanh, tức khắc đã hiểu có chuyện gì, lạnh lùng căn dặn: “Đi, ra ngoài!”
Tiêu Vũ dẫn theo mọi người đi về phía cửa sau.
Lúc này, người Tiêu Vũ vừa triệu tập cũng đã đến.
Tiêu Vũ mai phục không ít người ở Thương Ngô.
Trong lúc Tiêu Vũ hành động, ngoại trừ Hắc Phong luôn đi theo nàng, còn có một số người tản ra xung quanh bảo vệ Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vừa hạ lệnh, mọi người đã bắt đầu phối hợp với nàng phá vòng vây ra bên ngoài.
Còn về phía Tiết Quảng Sơn? Lúc này ông ta còn chưa mở được miệng ra lệnh được!
Ông ta cũng muốn ra lệnh cho người của mình bắt lấy cái tên gan to bằng trời dám tập kích ông ta.
Nhưng ông ta bất lực không dám mở miệng nói chuyện.
Bởi vì mở miệng nói chuyện thì phân lợn sẽ chảy vào trong mồm, đừng nói là mở miệng, đến hít thở cũng trở nên đau khổ.
Khi đó Tiêu Vũ lấy phân lợn úp lên đầu Tiết Quảng Sơn, mục đích cũng không phải chỉ để trút giận, nguyên nhân chủ yếu vẫn là trì hoãn Tiết Quảng Sơn.
Chờ đến lúc Tiết Quảng Sơn lau sạch phân lợn trên mặt mình có thể mở miệng nói chuyện được, thì Tiêu Vũ đã dẫn theo người của Nam An Vương phủ chạy từ lâu rồi.
Lúc này Tiết Quảng Sơn cũng biết chuyện người Nam An Vương phủ mất tích.
“To gan, dám đối đầu với ta ở trong Thương Ngô! Người đâu! Đuổi theo cho ta!” Tiết Quảng Sơn căm giận nói.
Về phần Tiêu Vũ?
Lúc này nàng đã dẫn người của Nam An Vương phủ chạy vào trong hoa lâu từ lâu rồi.
Hoa lâu này mới mở ở Thương Ngô.
Nghe nói chưởng quầy ở đây là nữ, nhưng không phải là một mĩ nhân mà là người trên mặt toàn sẹo.
Nghe nói rất ít khi ra ngoài gặp người khác, hơn nữa còn thương xuyên “thần long thấy đầu không thấy đuôi”.
Tiêu Vũ đem người của Nam An Vương phủ giấu ở trong một hoa lâu tên Xuân Tâm lâu.
“Công chúa, những người này là...” Người ở bên ngoài truyền tin là một nữ tử có khuôn mặt đáng sợ, lúc này đang nói chuyện với Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ mở miệng: “Đây là người của Nam An Vương phủ.”
Tô Lệ Nương gật đầu nói: “Đi theo ta.”
Tô Lệ Nương dẫn theo bọn họ vào một mật thất dưới đất.
Lúc này, mọi người mới dám thả lỏng.
Tiêu Thần An không dám tin nhìn Tiêu Vũ: “Đúng thật là A Vũ!”
Tiêu Vũ nói: “Chẳng nhẽ có thể là giả hay sao?”
Trước kia Trần Trắc phi chưa từng nhìn thấy Tiêu Vũ, lúc này không nhìn được hỏi: “Công chúa điện hạ?”
“Mau đến tham kiến Công chúa điện hạ.” Tiêu Thần An dặn.
Tiêu Tiên Nhi vội hành lễ: “Tham kiến Công chúa điện hạ.”
Trần Trắc phi cũng vậy.
Trần Trắc phi có hơi lo lắng: “Chắc hẳn hiện nay người của Tiết Quảng Sơn đã đến khắp nơi tìm kiếm chúng ta rồi, liệu có tra được đến đây không?”
Tiêu Thần An cau mày nhìn Trần Trắc phi, ý bảo Trần Trắc phi im mồm.
Mà hắn ta nhìn Tiêu Vũ hỏi: “A Vũ, không phải nói đã...”
Tiêu Vũ cười lên: “Bên ngoài đều lưu truyền tin ta đã chết, đó là do chính ta tự truyền ra ngoài.”
“Như vậy cũng tốt, người khác đều cảm thấy ngươi chết rồi, thì sẽ không cho người điều tra tung tích của ngươi nữa, ngươi cũng có thể sống ngày tháng yên ổn.” Tiêu Thần An cảm thán.
Hắc Phong nghe đến đây chỉ muốn cười.
Ngày tháng yên ổn?
Con người Công chúa không có ý định sống những ngày tháng yên ổn.
Bởi vì nếu Công chúa muốn sống cuộc ổn định thì đã không ra ngoài xây dựng sự nghiệp rồi.
Canh giữ Ninh Nam là đã có thể sống những ngày không lo ăn mặc!
“Hoàng thúc, sao mọi người lại ở Tiết phủ?” Tiêu Vũ hỏi.
Ánh mắt Tiêu Thần An rơi trên người Tiêu Tiên Nhi, thở dài một tiếng: “Còn không phải vì Tiên Nhi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận