Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 707: Công Chúa, Ngươi Cũng Là Nữ Nhân

.



Chương 707: Công Chúa, Ngươi Cũng Là Nữ Nhân
Thấy Tiêu Vũ cười vui vẻ, Hắc Phong cảm thấy lời nói của mình đã lọt tai Tiêu Vũ, hắn ta tiếp tục nói: “Công chúa, tiêu chuẩn tuyển Hoàng phu của người là gì? Hay là người nói cho ta biết đi, ta cũng muốn giúp người tìm.”
Lời này của Hắc Phong đã vượt quá giới hạn.
Cho dù Tiêu Vũ thật sự muốn thành thân thì cũng không cần Hắc Phong tìm.
Nhưng trước đó Hắc Phong là sơn phỉ, hắn ta đã quen tự do thoải mái, trong đầu cũng không có quy củ gì, trong lòng thật sự xem Tiêu Vũ là “người một nhà”, thân là người trong cùng một nhà, đương nhiên hắn ta phải suy nghĩ cho Công chúa rồi!
Tiêu Vũ nhìn Hắc Phong, nàng không nhịn được mà nói: “Yên tĩnh.” Tên Hắc Phong này quá ồn ào, có thể yên lặng chút không vậy?
Hắc Phong nhận được lệnh thì đắc ý nói: “Tuân chỉ.”
Nói rồi hắn ta đi ra ngoài.
Hắc Phong vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm: “Công chúa thích người yên tĩnh… Cũng đúng, Hoàng đế còn không muốn hậu cung của mình cả ngày chỉ có cãi vã, Công chúa cũng hi vọng có thể chọn được một Hoàng phu yên tĩnh…”
“Yên tĩnh sao?”
Hắc Phong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn ta nhớ ra một người, Thẩm Hàn Thu đủ yên tĩnh mà!
Chỉ là không biết Công chúa có thích ăn cỏ gần hang hay không.
Hắc Phong chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không dám nói suy nghĩ này của mình cho Thẩm Hàn Thu nghe, hắn ta sợ mình vừa đi tìm Thẩm Hàn Thu đã bị người ta chấm dứt mạng sống.
“Công chúa, Doãn Vương gửi thiệp, mong Công chúa có thể đến Doãn Vương phủ làm khách.” Thước Nhi cầm thiệp mời vào.
Tiêu Vũ nhíu mày.
Doãn Vương sao…
Doãn Vương tìm nàng làm gì? Ông ta chắc phải biết chuyện nàng náo động Bàn sơn lĩnh chứ?
“Công chúa, chúng ta đi không?” Lúc này Tô Lệ Nương cũng đang ở chỗ Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: “Đi, vì sao không đi, đi xem cái tên này có dã tâm gì.”
Bây giờ mọi người đều đã biết thân phận Lệ Phi nương nương của Tô Lệ Nương, nên lúc yến tiệc Tô Lệ Nương đương nhiên đi cùng với Tiêu Vũ.
Trước khi ra ngoài Tiêu Vũ đã suy nghĩ rất lâu, nàng còn tìm kiếm trong không gian một lúc.
Nàng lấy một bộ y phục hoa lệ và một số đồ trang sức quý giá ra đưa cho Tô Lệ Nương.
Tô Lệ Nương nghi ngờ nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nói: “Ta biết nương nương trời sinh xinh đẹp, như đóa phù dung trên dòng nước trong, dung mạo này dù tóc tai bù xù cũng hạ thấp được người khác, nhưng hôm nay chúng ta ra ngoài gặp khách, vẫn nên ăn mặt đẹp chút, miễn cho người khác cảm thấy chúng ta keo kiệt.”
Tô Lệ Nương nghe theo Tiêu Vũ.
Nàng ấy thay một bộ y phục vân hòa, bên ngoài khoác thêm áo choàng có tua rua, lúc đi khẽ đung đưa theo bước chân.
Về phần trang sức, nàng ấy mang trân châu trân quý của Nam Hải, phú quý hoa lệ, giống như phi tử của thần tiên.
Tô Lệ Nương thay y phục xong thì nhìn Tiêu Vũ mặc một bộ y phục màu xám: “Sao vậy? Công chúa, người để ta mặc lộng lẫy như thế này, còn người mặc như thế kia?”
Tiêu Vũ phản bác vô cùng hùng hồn: “Mang nương nương đi cùng, để nương nương ăn mặc lộng lẫy như vậy người ngoài sẽ biết nội tình của Tiêu thị ta!”
Tô Lệ Nương nhắc nhở: “Không phải Công chúa còn muốn đóng vai nhóc đáng thương bị bệnh đấy chứ? Ta khuyên người nên nhìn rõ hiện thực, chỉ cần đào một đường hầm cứu mọi người ra là người đã bị lộ rồi.”
Tiêu Vũ: “…”
Không giả vờ được nữa rồi.
Nàng không trang điểm là vì thật sự không thích.
Nàng muốn Tô Lệ Nương mặc đẹp là vì biết Tô Lệ Nương thích những bộ hoa phục xinh đẹp, cũng thích những người khác nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái.
Nếu ở hiện đại, Tiêu Vũ cảm thấy Tô Lệ Nương nhất định sẽ là một thần tượng kính nghiệp, dám nghĩ dám làm.
“Công chúa cũng đổi y phục đi.” Tô Lệ Nương quyết định thay Tiêu Vũ.
Cuối cùng, dưới yêu cầu của Tô Lệ Nương.
Tiêu Vũ mặc một bộ y phục đỏ, màu sắc nổi bật như vậy mặc lên người Tiêu Vũ không những không có cảm giác tục tằng mà còn khiến nàng như khí phách hơn, giống Phượng Hoàng lửa kiêu ngạo.
Tiêu Vũ nhìn chính mình ở trong gương.
Môi nàng được Tô Lệ Nương tô son đỏ, mặt cũng dùng phấn trang điểm, khí phách hào hùng bị áp xuống, thêm vào đó là cảm giác nữ nhân xinh đẹp.
Tiêu Vũ nhìn mình trong gương, nàng không nhịn được mà nở một nụ cười cứng đơ, sau đó tổng kết: “Quá nữ tính rồi!”
Nàng thật sự không quen như thế này!
Nhưng… Không thể không nói, nàng cũng không tệ lắm.
Trong khi Tiêu Vũ đang vừa không quên vừa say mê thì Tô Lệ Nương đã bị lời nói của nàng dọa sợ.
Cái gì là quá nữ tính?

Bạn cần đăng nhập để bình luận