Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 292: Giả Bệnh Và Giúp Đỡ

.



Chương 292: Giả Bệnh Và Giúp Đỡ
Theo lý mà nói thì không cần phải coi trọng một con tin như vậy, nhưng hiện tại Ngụy Ngọc Lâm rất được lòng Vũ Văn Phong, vì vậy Thẩm Hàn Thu không dám sơ suất.
Trong phòng lại vang lên tiếng ho, theo sau là giọng của Thiết Sơn: “Vương gia nhà ta đang bệnh, không tiện gặp khách.”
Thẩm Hàn Thu lạnh giọng: “Bọn ta đang truy đuổi kẻ chạy trốn khỏi thiên lao, phát hiện kẻ chạy trốn đã tiến vào nơi này, thỉnh cầu Ngụy Vương tạo điều kiện cho ta tiếp tục truy tìm.”
Một lúc lâu sau, cửa phòng Ngụy Ngọc Lâm mở ra từ bên trong.
Thiết Sơn dìu Ngụy Ngọc Lâm đi ra, dưới màn đêm, sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm vô cùng nhợt nhạt, thoạt nhìn rất yếu ớt.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm ho mấy tiếng nghe còn suy yếu hơn tiếng ho vừa rồi của Thiết Sơn.
Tiêu Vũ đang trốn trong hòn non bộ, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Nàng chỉ có thể âm thầm bội phục, khả năng diễn xuất của Ngụy Ngọc Lâm đúng là không tồi.
Có lẽ trước đây hắn phải dùng cách giả vờ ốm mới có thể rời khỏi Thịnh Kinh, nếu không một con tin Vương gia như Ngụy Ngọc Lâm chạy đến Ninh Nam, cho dù Vũ Văn Phong coi trọng Ngụy Ngọc Lâm, ông ta cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy tồn tại.
Ngụy Ngọc Lâm mở miệng nói: “Vậy tiếp tục tìm đi.”
Tiêu Vũ nheo mắt lại, nàng có chút căng thẳng.
Trong đầu nàng đã bắt đầu suy tính rồi.
Chẳng lẽ nàng phải đánh ngất Quỷ Mặt Đen và ném hắn ta vào trong không gian sao? Nếu làm như thế, thách cả mười Thẩm Hàn Thu cũng không thể tìm thấy.
Chỉ là cái tên Quỷ Mặt Đen này cũng không dễ lừa.
Nếu không phải thực sự cần thiết thì Tiêu Vũ không muốn sử dụng không gian.
Ngụy Ngọc Lâm nheo mắt lại, hắn khẽ ho khan hai tiếng.
Cùng lúc đó, đột nhiên có hai bóng đen nhảy ra từ căn phòng cách đó không xa.
“Đại nhân! Người ở đó!” Lập tức Triệu Kiếm hét lên.
Bên này đang truy lùng, bên kia có người chạy trốn, hiển nhiên sẽ khiến cho người ta liên kết hai nhóm người này với nhau.
Thẩm Hàn Thu tức khắc dẫn đầu đuổi theo.
Chờ Thẩm Hàn Thu và người của hắn ta rời đi.
Ngụy Ngọc Lâm híp mắt lại rồi nhìn về phía hòn non bộ và nói: “Ra ngoài đi.”
Ở bên phía hòn non bộ không có tiếng động nào.
Ngụy Ngọc Lâm tiếp tục nói: “Công chúa điện hạ.”
Tiêu Vũ nghe được một câu Công chúa điện hạ này thì giật mình, làm sao Ngụy Ngọc Lâm biết là nàng?
Chuyện đã bị bại lộ và Ngụy Ngọc Lâm cũng không được coi là kẻ thù nên Tiêu Vũ đành phải bước ra ngoài.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ và nói: “Vào đi.”
Nói xong, Ngụy Ngọc Lâm tránh người sang một bên.
Tiêu Vũ cũng không nhiều lời, nàng biết Thẩm Hàn Thu rất ranh ma, nói không chừng hắn ta sẽ rất nhanh biết được bản thân bị trúng kế điệu hổ ly sơn, vừa rồi khẳng định là Ngụy Ngọc Lâm ra lệnh cho hai người kia dụ Thẩm Hàn Thu đi.
Tiêu Vũ dẫn theo Quỷ Mặt Đen đi vào trong phòng của Ngụy Ngọc Lâm.
Chờ hai người vào đến trong phòng, Thiết Sơn không đi vào mà canh giữ ở bên ngoài.
Ngụy Ngọc Lâm quan sát Tiêu Vũ, hắn mở miệng nói: “Gan dạ thật đấy.”
Nếu một người bình thường gặp phải những gì Tiêu Vũ trải qua, có lẽ trong thời gian ngắn họ sẽ không quay trở lại nơi cơn ác mộng này bắt đầu.
Nhưng Tiêu Vũ lại không giống vậy.
Thế mà Tiêu Vũ lại kiêu ngạo đến mức muốn trở về gây ra động tĩnh lớn như thế.
Ngay cả Ngụy Ngọc Lâm cũng không khỏi bội phục Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ liếc nhìn Ngụy Ngọc Lâm, nàng nói: “Bình thường thôi, vẫn kém Ngụy Vương điện hạ.”
Lá gan của Ngụy Ngọc Lâm cũng không nhỏ.
Bản thân là con tin, hẳn là nên thành thật ở nơi này như một con tin, nhưng nhìn những gì Ngụy Ngọc Lâm đã làm, trông không giống chuyện mà một con tin nên làm.
Thiết lập mạng lưới tình báo, mạng lưới tiền tài, còn có cả binh khí và chiến mã, lá gan của hắn cũng không kém gì nàng.
Ánh nến khẽ nhập chờn khiến khuôn mặt Ngụy Ngọc Lâm càng thêm tuấn mỹ.
Tiêu Vũ lại cảm thán lần nữa, Tiêu Vũ tiền nhiệm thật đúng là mắt bị mù nên mới thích Vũ Văn Thành.
Cho dù bây giờ Vũ Văn Thành không để râu dài, dáng người cũng vô cùng thon gọn, dịu dàng hơn rất nhiều thì trông cũng không đẹp. Ngược lại càng thêm khó coi hơn.
Lại nhìn Ngụy Ngọc Lâm, hắn đứng ở đó như một sự tồn tại tuyệt vời, tài mạo song toàn.
Ngụy Ngọc Lâm liếc nhìn Tiêu Vũ: “Chuyện ở thiên lao là do ngươi làm?”
Tiêu Vũ gật đầu, nàng rất thẳng thắn thừa nhận: “Là ta làm.”
Ngụy Ngọc Lâm chợt bật cười: “Khó trách Thẩm Hàn Thu đuổi theo ngươi giống như chó điên.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận