Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 550: Binh Bất Yếm Trá

.



Chương 550: Binh Bất Yếm Trá
Tất nhiên, kể ra thì cho dù có mâu thuẫn thì nàng cũng không có gì phải sợ.
Cũng may ca ca rất trọng tình cảm, hai huynh muội đồng lòng hợp tác, Nam An Vương cho rằng thời cơ đã tới, chỉ là hai người đã bện một cái lồng nhốt rùa, chỉ chờ gậy ông đập lưng ông thôi.
Nam An Vương nheo mắt nhìn Dung Phi: “Thật ra năm đó ta cũng rất thích ngươi và muốn lấy ngươi. Nhưng biết làm sao được, ngươi lại bị mù mắt, nhất định phải gả cho người khác.”
“Nếu bây giờ ngươi chịu đi theo ta, có lẽ ta có thể để cho ngươi một con đường sống.” Nam An Vương tiếp tục nói.
Dung Phi chán ghét nhìn Nam An Vương: “Trần Trắc phi kia dù có tệ đến thế nào cũng vẫn là người cùng giường của ngươi nhiều năm như vậy, cùng ngươi đồng cam cộng khổ, nhưng ngươi lại có thể diệt trừ nàng ta không chút do dự...”
“Cho dù ta có mù mắt, ta cũng sẽ không bao giờ coi trọng loại người như ngươi!” Dung Phi lạnh lùng nói.
“Nếu đã như vậy, bớt nói nhảm đi. Người đâu, bắt bọn chúng cho ta!” Nam An Vương lớn tiếng nói.
Nam An Vương lần này mang theo không ít người.
Nhiều người trong số này đã bị lưu đày đến đây, được Tiêu Vũ giữ làm nô lệ trong căn cứ.
Ví dụ như bọn sơn phỉ ở Kim Sơn trại và sơn trại khác.
Tất nhiên, bộ phận cốt lõi nhất là do Nam An Vương điều động quân cũ của mình sang.
Những người này lẫn vào với những nạn dân bình thường, đi tìm nơi nương tựa mà đến.
Vì vậy ở nơi Tiêu Vũ không biết Nam An Vương đã âm thầm tích lũy rất nhiều người.
Sắc mặt Dung Phi tái nhợt: “Tiêu Thần An, ngươi làm như vậy không sợ bị quả báo sao?”
Nam An Vương khinh thường nói: “Quả báo? Ha!”
Nhưng vào lúc này.
Bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẩy: “Ta chính là quả báo của ngươi!”
Sau đó, Hắc Phong kéo một người bước vào.
Nam An Vương nhìn lại thì thấy người đang bị kéo chính là thuộc hạ thân cận của mình?
Hắc Phong đã quay lại đúng lúc.
Tất nhiên, cũng không phải quay lại đúng lúc.
Tiêu Vũ biết binh sĩ trong căn cứ sẽ bị giám sát chặt chẽ nên nàng đã ra lệnh điều động tạm thời cho Hắc Phong.
Việc này rất dễ dàng, Tiêu Vũ dịch chuyển tới rồi phát lệnh, Hắc Phong có thể lập tức mang theo người của mình trở về giết chóc.
Đợi đến khi Nam An Vương khởi nghĩa, không phải Hắc Phong đã đến kịp lúc sao?
Nam An Vương cũng không ngờ rằng Hắc Phong lại đột nhiên xuất hiện.
Theo lý thì dù có truyền tin đến đó thì việc chạy đi chạy về rồi chờ người đến nơi này cũng phải mất rất nhiều thời gian.
Hắc Phong này xuất hiện quá đúng lúc rồi.
Nhìn thấy Nam An Vương kinh ngạc, Tiêu Vũ hừ một tiếng, đây là tác dụng của phổ biến tin tức trong chiến đấu, vô cùng thiết thực!
Thật không may, nàng chỉ có thể đưa tin trong khoảng cách ngắn qua radio.
Nếu ở đây có vệ tinh và tín hiệu... Khụ khụ, nghĩ hơi xa rồi.
Nàng hơi quá khích rồi.
Tiêu Vũ cũng dịch chuyển đến một nơi vắng vẻ, sau đó thong thả đi đến đại điện.
“Bên ngoài náo nhiệt thật đấy.” Tiêu Vũ cười nói.
Nam An Vương nhìn Tiêu Vũ, sắc mặt hơi thay đổi, không phải đã phái người đi giết Tiêu Vũ sao?
“Ca ca, vất vả cho ca ca rồi.” Tiêu Vũ nhìn Tiêu Dục nói.
Tiêu Dục lắc đầu: “Ta không vất vả, ngược lại để muội muội ấm ức rồi.”
Nhìn thấy hai huynh muội quan tâm lẫn nhau, Nam An Vương bỗng nhiên tái mặt.
Ông ta đột nhiên cảm thấy toàn bộ sức lực đều không còn, mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây: “Vậy ra các ngươi đã lén lút qua lại...”
Dung Phi hoàn toàn yên tâm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Nàng ấy nhìn Nam An Vương, mỉm cười rạng rỡ: “Tiêu Thần An, ngươi có biết ngay từ đầu vì sao ta chướng mắt ngươi không? Đó là bởi vì ngươi luôn đánh giá quá cao năng lực của mình.”
“Năm đó ngươi muốn tranh đoạt với Tiên đế nhưng lại không làm được, hiện tại tranh đoạt với con cháu của Tiên đế vẫn không làm được, thật sự rất đáng thương.” Dung Phi tiếp tục nói.
Nam An Vương bị kích thích bởi lời nói của Dung Phi.
Trên mặt ông ta đột nhiên hiện lên một tia đau khổ.
Ngay sau đó, ông ta hét lên “Á! Á!” một cách đau đớn.
Sau đó Nam An Vương lại vung kiếm chém vào không khí khắp nơi: “Giết, giết, giết!”
Nhìn dáng vẻ thế này thì có vẻ giống như bị điên rồi.
“Điên thật à?” Tiêu Vũ cau mày.
Tiêu Vũ có lý do nghi ngờ ông ta giả điên.
Bởi vì Nam An Vương cũng không phải là loại có thể ngấm ngầm chịu đựng được, thậm chí có thể diệt trừ Trắc phi và đứa con chưa sinh ra để ở lại căn cứ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận