Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 128: Ý Xấu Âm Thầm Nảy Sinh

.



Chương 128: Ý Xấu Âm Thầm Nảy Sinh
Sau khi Trần Thuận Niên trở về, càng nghĩ càng khó chịu. Trên con đường lưu đày này, ông ta chưa từng gặp ai kiêu ngạo không để ông ta vào mắt như vậy!
Thôi Niên cũng đã nhìn ra được Trần Thuận Niên đang rất không vui, hắn ta hạ giọng nói: “Đại nhân, nếu ngài không vừa mắt Tiêu Vũ, sao không…”
Nói đến đó, Thôi Niên híp híp mắt.
Trần Thuận Niên nghe vậy cười khổ một tiếng: “Ngươi tưởng rằng ta không muốn chắc? Nhưng bệ hạ đã hạ chỉ, nghe theo mọi mệnh lệnh của Tiêu Vũ.”
Thôi Niên hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một Công chúa bị mất nước thôi, nếu nàng ta chết thật, có lẽ bệ hạ sẽ chẳng thèm để ý ấy chứ.”
“Hơn nữa, đại nhân cần gì phải làm chuyện này lộ liễu chứ? Ngài chỉ cần khiến cho nàng ta lặng lẽ vô thức biến mất là được!” Thôi Niên tiếp tục lập mưu bày kế.
Ánh mắt Trần Thuận Niên sâu thẳm: “Nhưng Tiêu Vũ không dễ đối phó chút nào.”
“Nếu đại nhân tin ta, vậy hãy giao chuyện này giao cho ta! Ta bảo đảm sẽ làm cho cái chết của Tiêu Vũ không dính dáng chút nào tới đại nhân.”
“Đợi Tiêu Vũ chết rồi, mất thứ mà nàng ta mang theo và cả mấy người của nàng ta đều sẽ chia năm xẻ bảy… Còn hai vị nương nương cùng với hai tiểu nha đầu mà nàng ta dẫn theo nữa, chẳng phải là mặc đại nhân thích làm gì thì làm à?” Thôi Niên đắc ý nở nụ cười.
Trong lòng Trần Thuận Niên giật thót, híp mắt nhìn Thôi Niên: “Ngươi nói bậy gì đó!”
Thôi Niên nói: “Đại nhân không cần phải căng thẳng, hai vị nương nương kia đều vô cùng xinh đẹp, là người phàm thì đều sẽ động lòng mà phải không?”
“Chỉ tiếc Tiêu Vũ kia quá ngang bướng, không thì… cũng có thể giữ lại.” Thôi Niên bổ sung thêm.
Trần Thuận Niên xua tay nói: “Giờ ngươi cánh cứng rồi, ta không quản nổi ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm!”
Ngụ ý là mặc kệ Thôi Niên hành động thoải mái.
Đợi Thôi Niên rời đi, khóe môi Trần Thuận Niên hơi nhếch lên, nếu có thể âu yếm các nàng thật, đời này của ông ta cũng không uổng phí.
Không sai, cái loại háo sắc trong nhà có tám thiếp thất như Trần Thuận Niên, sao lại không bị rung động trước sắc đẹp cho được?
Gương mặt của Lệ Phi đã dần dần tốt lên, mơ hồ có thể thấy được nhan sắc khuynh thành, còn về phần Dung Phi, dung mạo kém hơn Lệ Phi một chút nhưng một người có thể làm Hoàng phi như nàng ấy đương nhiên là mấy tiểu gia bích ngọc tầm thường không thể nào so sánh được rồi.
Thước Nhi có mặt tròn nhưng được cái trẻ tuổi xinh xắn. Tóm lại, trong đại doanh lưu đày này, bọn họ đều là những mỹ nhân khiến người khác phải thương nhớ.
Trước đó bởi vì cách Thịnh Kinh thành quá gần nên Trần Thuận Niên không dám suy nghĩ linh tinh, nhưng con đường lưu đày càng ngày càng xa, Trần Thuận Niên càng không thể khống chế được tà niệm trong lòng mình, chứ đừng nói Tiêu Vũ còn cứ liên tục khiêu chiến uy nghiêm của ông ta nhiều lần như vậy.
Tiêu Vũ nhanh chóng chú ý tới hai huynh đệ Thôi gia kia luôn xúm lại một chỗ bàn bạc gì đó.
Chợt có một ngày, hai người bọn họ kéo Tiền Xuyên ra ngoài. Không bao lâu sau Tiền Xuyên đã trở lại, trong tay còn cầm theo một ống trúc. Hắn ta mở miệng nói: “Công chúa, đây là nước mà ta mới múc, người uống một ít đi.”
Tiêu Vũ híp mắt nhìn Tiền Xuyên. Tiền Xuyên hạ thấp giọng nói: “Yên tâm, không có độc.”
Lúc này huynh đệ Thôi gia kia cũng không ngừng nhìn sang bên này. Tiêu Vũ bấm ngón tay vào ống trúc, suy nghĩ chuyển động, đã “thay xà đổi cột” số nước bên trong ống. Nàng mở nắp uống vài ngụm.
Lúc này Quỷ Mặt Đen đã nhận ra có gì đó không thích hợp, lập tức đi qua chặn lại ánh mắt giữa Tiêu Vũ và huynh đệ Thôi gia.
Tiền Xuyên lập tức nói: “Công chúa! Ban nãy cái tên Thôi Niên kia bắt ta hạ độc người! Ta không dám cãi lệnh.”
Tiêu Vũ nhướng mày nói: “Nên ngươi đã hạ độc ta thật ư?”
Tiền Xuyên lập tức chìa cái bình nhỏ đang được nắm chặt ở trong tay mình ra, đưa cho Tiêu Vũ: “Đương nhiên là ta sẽ không làm rồi! May là ngày trước ta từng học qua một chút ảo thuật.”
“Ta nghĩ, Công chúa có thể nhân cơ hội này diệt trừ bọn họ, cho nên… ta đã tự quyết định làm theo ý của bọn chúng, lấy nước không có độc cho Công chúa uống. Nếu Công chúa không vui thì có thể phạt ta.” Tiền Xuyên rất hèn mọn.
Nhưng Tiêu Vũ lại cực kỳ hài lòng, Tiền Xuyên không làm phản đồ là được. Ban nãy nàng chỉ đang muốn thử lòng trung thành của Tiền Xuyên mà thôi.
“Ngươi làm rất tốt, nhưng mà lần sau muốn làm cái gì thì vẫn nên bàn bạc trước với ta thì hơn.” Tiêu Vũ dặn dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận