Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 212: Sao Có Nhiều Tiền Như Vậy

.



Chương 212: Sao Có Nhiều Tiền Như Vậy
“Công chúa, cái đèn thần này điểm nào cũng tốt, chỉ là nó có thể chứa được quá ít đồ, nếu không ta đã đóng gói hết đồ đạc trong quốc khố từ lâu rồi, làm gì để lại đồ cho Vũ Văn lão cẩu kia chứ!” Tống Kim Ngọc oán hận nói.
Tiêu Vũ nghe hắn ta nói thế thì khóe môi hơi cong lên. Cuối cùng Vũ Văn lão cẩu kia cái gì cũng không mò được! Nhưng chuyện này Tiêu Vũ không định nói quá rõ ràng với Tống Kim Ngọc.
Lúc này nàng vuốt ve đèn thần trong tay. Tiêu Vũ có không gian, nhưng không gian không thể để lộ ra ngoài, nàng sẽ không dễ dàng để người ta biết đến sự tồn tại của không gian. Hơn nữa cái đèn thần này chỉ là không gian chứa đồ đơn giản, vả lại còn là không gian chứa đồ có giới hạn.
So với loại không gian nghịch thiên, có mấy biện pháp sử dụng thì càng giống một bảo khố biết đi phiên bản thu nhỏ hơn.
Tóm lại, bắt đầu so sánh, cho dù thật sự lấy đèn thần ra dùng cũng không sợ bị người khác phát hiện. Sau khi Tiêu Vũ biết đến sự tồn tại của cái đèn thần này thì trong lòng vẫn rất kinh ngạc.
Tiêu Vũ nhìn Tống Kim Ngọc, mở miệng nói: “Ngươi làm không tệ.”
Tống Kim Ngọc thấy Tiêu Vũ hoàn toàn không có ý trách mắng mình thì bảo: “Công chúa, người không trách thuộc hạ không đưa đèn thần cho người ngay từ đầu, thuộc hạ rất cảm kích.”
Thật ra lúc trước cũng không phải Tống Kim Ngọc không muốn đưa.
Chủ yếu là hắn ta thân là người trông coi đèn cũng phải kiểm tra đánh giá, chọn chủ nhân cho đèn thần thế nào.
Cũng không thể tùy tiện giao đèn thần ra đúng không? Nếu vậy chẳng phải là phụ sự gửi gắm của tiên đế à?
Hơn nữa chung quy hắn ta cũng phải biết Công chúa có còn liên hệ với tên Vũ Văn Thành kia hay không.
Nếu Công chúa vẫn còn liên hệ với Vũ Văn Thành, hắn ta giao thứ này ra không phải tương đương với việc dùng bánh bao thịt đánh chó sao?
Tiêu Vũ nói: “Không trách ngươi.”
Tống Kim Ngọc mở miệng: “Công chúa có thể lấy vàng bạc bên trong ra, như vậy thì cái đèn thần này sẽ trống, nếu Công chúa đi mua gỗ ngói gì gì đó cũng có thể chuyển về.”
Hai người đang nói chuyện thì đám người Hắc Phong đi về phía bên này.
Tiêu Vũ quên thu vàng dưới đất lại, Hắc Phong sang đây nhìn thấy vàng dưới đất thì vô cùng hoảng sợ: “Sao lại có nhiều tiền như vậy?”
Thật ra dưới đất cũng chỉ có một ngàn lượng vàng mà thôi, không tính là bao nhiêu. Nhưng đối với Hắc Phong thì trong đời này hắn ta chưa từng nhìn thấy nhiều vàng như vậy.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Hắc Phong, ngươi đi chọn mấy người đi với ta một chuyến.”
“Đi làm gì?” Hắc Phong hỏi.
Tiêu Vũ mở miệng bảo: “Đi ra ngoài dùng tiền.”
Tuy rằng Quỷ Mặt Đen làm việc kín đáo hơn một chút, Tiêu Vũ cũng rất tín nhiệm Quỷ Mặt Đen, nhưng suy cho cùng thì nàng cũng không biết lai lịch của hắn ta.
Vì vậy trong chuyện đèn thần này, Tiêu Vũ vẫn có ý định che giấu một chút. Tên Hắc Phong này thì đơn giản hơn nhiều, vả lại hắn ta cũng tin tưởng và phục tùng nàng vô điều kiện.
Tiêu Vũ biết thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, nàng không thể lãng phí thời gian ở đây nữa, vì vậy mang theo Hắc Phong, Tiểu Lâm Tử và tám người của Hắc Phong trại xuất phát.
Về phần doanh địa? Có Sở Duyên và Liễu Sơn, Tiêu Vũ vốn dĩ không hề lo lắng.
Tiêu Vũ dẫn đám người Hắc Phong giục ngựa đến chỗ rãnh trời Ninh Nam, hỏi người lúc trước nàng để lại trấn thủ ở đây.
“Đám người Vạn Hổ đã đi chưa?” Tiêu Vũ hỏi.
“Bẩm Công chúa, đã đi rồi.” Người trấn thủ vội vàng nói.
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu bảo: “Trông chừng nơi này, tuyệt đối không được để Hàn Bất Vi truyền tin tức từ Ninh Nam đi, càng không được để cho Hàn Bất Vi rời khỏi.”
Lần này tên Hàn Bất Vi kia không chết xem như ông ta mạng lớn, nhưng sẽ không có lần sau nữa.
Bây giờ Tiêu Vũ vội vàng thu xếp chỗ ở cho các tướng sĩ của mình nên lúc này lập tức mang theo mọi người đến Thương Ngô.
Tuyết ở Thương Ngô vẫn rất lớn, cuộc sống của dân chúng trôi qua cũng không dễ dàng.
Lúc này đang là giữa hè, vốn là thời điểm trồng trọt, bây giờ tuyết lớn như vậy, có lẽ hoa màu đã hỏng hết rồi. Mùa thu năm nay lấy gì thu hoạch đây?
Tiêu Vũ chọn một thôn xa xôi, tìm đến lý trưởng. Lý trưởng của Kháo Sơn thôn gần đây sầu tới mức có chút ăn không ngon, chủ yếu là lo ăn bữa này không có bữa sau.
Lương thực tích trữ trong nhà bọn họ đều chỉ đủ ăn tới mùa thu, nếu mùa thu không trồng ra được lương thực, bọn họ phải làm sao đây? Bây giờ đột nhiên trong thôn có mấy người ngoài đội tuyết tới khiến lý trưởng rất bất ngờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận