Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 948: A Vũ, Ca Ca Làm Chủ Cho Ngươi

.



Chương 948: A Vũ, Ca Ca Làm Chủ Cho Ngươi
“Đã là người sắp làm cha rồi, sao lại còn cả ngày tình tình yêu yêu, còn không bằng nghĩ xem làm một người cha tốt thế nào!” Tiêu Vũ nhấn mạnh.
Ngụy Ngọc Lâm có chút bất đắc dĩ.
Hắn cũng không muốn vì sự tồn tại của hài tử mà lơ là Tiêu Vũ.
Thế nhưng lúc này Ngụy Ngọc Lâm cũng ý thức được.
Bây giờ hắn còn có thể có một chút địa vị ở chỗ Tiêu Vũ hoàn toàn là vì mình là phụ thân của hài tử... Hắn như vậy cũng gọi là nhờ con lên cấp.
Tiêu Vũ thích thế nào thì hắn biểu hiện thế đó đi.
Nếu không thì còn có thể làm sao?
Thời gian không ngừng trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày Tiêu Vũ sắp sinh.
Cũng chính vào ngày này.
Đám người Tiêu Dục đã đến Ninh Nam.
Bọn họ không có bản lĩnh dịch chuyển, là cưỡi khoái mã tới.
Trên thực tế, Tiêu Dục đã muốn đến thăm muội muội từ lâu, nhưng chuyện trên triều đình rất nhiều, trở thành Nhiếp chính vương, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều phải để ý, thật sự không phóng khoáng tự do như Công chúa Tiêu Vũ này.
Cho nên sau khi hắn ta giải quyết xong mọi chuyện thì lập tức ra roi thúc ngựa đến Ninh Nam.
Lúc này Tiêu Vũ đã mang thai ba mươi bảy tuần, dựa theo lời nói của y học hiện đại thì chính là đủ tháng rồi.
Từ tuần thứ ba mươi bảy đến tuần thứ bốn mươi, đó là lúc nào cũng có thể sinh.
Tiêu Vũ đang ngồi trên ghế dựa trong sân phơi nắng thì thấy Tiêu Dục đi nhanh về hướng này.
Tiêu Vũ còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Cho đến khi Tiêu Vũ nghe được giọng nói của Tiêu Nguyên Cảnh: “Cô cô!”
Thì ra là Tiêu Nguyên Cảnh cũng tới.
Không chỉ Tiêu Nguyên Cảnh, còn có đám người Tô Lệ Nương, Thước Nhi, Hắc Phong, Thẩm Hàn Thu.
Lúc trước Tiêu Vũ chơi trò mất tích, cả Thẩm Hàn Thu cũng không biết Tiêu Vũ đi đâu, cũng là gần đây Thẩm Hàn Thu mới tìm được tung tích của Tiêu Vũ.
Tiêu Dục quan sát muội muội lớn bụng của mình một chút.
Rồi đưa mắt nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Sau đó, vẻ mặt Tiêu Dục lạnh xuống: “Ngụy Thái tử!”
Ngụy Ngọc Lâm rất khách sáo: “Nhiếp chính vương.”
Tiêu Dục đã một đấm nện tới.
Ngụy Ngọc Lâm nhíu mày.
Dựa theo công phu mà nói, tên Ngụy Ngọc Lâm này giả heo ăn thịt hổ nhiều năm, rất lợi hại, có lẽ còn lợi hại hơn Tiêu Dục vài phần.
Dù sao Tiêu Dục không có nhiều âm mưu quỷ kế và tâm nhãn như Ngụy Ngọc Lâm.
Nhưng... cuối cùng Ngụy Ngọc Lâm không tránh.
Càng không đánh trả.
Vị trước mắt này chính là ca ca của Tiêu Vũ, bây giờ những thứ này đều là thứ hắn nên chịu.
Tô Lệ Nương nhìn thấy Tiêu Dục một lời không hợp lập tức ra tay đánh Ngụy Ngọc Lâm thì che mắt của mình, cảm thấy cực kỳ khó xử.
Nhưng nàng ấy vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu: “Nhiếp chính vương, ngươi vẫn nên bình tĩnh một chút đi.”
Tiêu Dục cười lạnh nói: “Bây giờ muội muội ta đã lớn bụng, hắn vậy mà không biết cầu hôn, xem muội muội ta là gì chứ?”
“A Vũ, ngươi đừng sợ, ca ca sẽ làm cho cho ngươi!” Tiêu Dục nói như chém đinh chặt sắt.
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy lời này thì hỏi: “Có phải đã có hài tử thì nhất định phải thành thân hay không?”
“Nếu không thì sao?” Tiêu Dục hỏi ngược lại.
“Ngươi còn muốn không chịu trách nhiệm hả?” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Dục lại tung ra một đấm
Tiêu Vũ vội mở miệng: “Ca ca! Ngươi đừng đánh Ngụy Ngọc Lâm, chuyện này không liên quan tới Ngụy Ngọc Lâm.”
“Tới bây giờ ngươi còn bảo vệ hắn, có phải hắn cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì rồi không?” Tiêu Dục lạnh giọng hỏi.
“Ngụy Ngọc Lâm, hôm nay nếu ngươi dám nói không chịu trách nhiệm, ta sẽ lấy mạng ngươi.” Vẻ mặt Tiêu Dục u ám.
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng tỏ vẻ: “Nhiếp chính vương nói rất đúng.”
“À, là ca ca nói rất đúng!”
“Ai là ca ca của ngươi? Đừng có gọi ta là ca ca, xui xẻo.” Tiêu Dục thấy Ngụy Ngọc Lâm gọi mình là ca ca chỉ cảm thấy cả người đều không ổn.
“Tuy rằng Đại Ninh bọn ta trải qua cung biến, nhưng cũng không sợ Ngụy quốc các ngươi, các ngươi đùa giỡn Công chúa Đại Ninh bọn ta như vậy, nghĩ xong phải cho ta một lời giải thích thế nào chưa?” Tiêu Dục hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm vội vàng nói: “Nghĩ xong rồi.”
“Ta bằng lòng ở rể Đại Ninh các ngươi, làm Phò mã cho A Vũ.” Ngụy Ngọc Lâm rất chân thành.
Nhưng Tiêu Dục nghe xong lời này lại cảm thấy tên Ngụy Ngọc Lâm này đang cố ý nói kháy.
“Ngụy Ngọc Lâm, ngươi có ý gì?” Tiêu Dục lạnh giọng hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm rất chân thành: “Ý của ta đã rất rõ ràng rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận