Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 199: Chúng Ta Phải Đi Qua Thế Nào Đây

.



Chương 199: Chúng Ta Phải Đi Qua Thế Nào Đây
Vì vậy nàng phải làm tấm gương tốt từ việc nhỏ.
Chuyện của Huyết Ưng đã kết thúc, mọi người thu hoạch được không ít binh khí. Có điều Hắc Phong vẫn cảm thấy cho dù là binh khí tốt cũng không bằng con dao phay kia.
Cũng không biết Công chúa lấy dao phay ở đâu ra, vừa mỏng lại thích tay, ánh bạc lóng lánh, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.
Về phần Tiêu Vũ lấy ở đâu ra? Việc này còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là lấy từ siêu thị ở tầng hầm trong không gian rồi.
Mọi người tiếp tục lên đường. Cùng lúc đó, trong trời đầy tuyết còn có một đội nhân mã chật vật đi tới.
“Công tử, tuyết lớn như vậy, nói không chừng Công chúa đã chôn xương ở chỗ nào rồi... Chúng ta còn cần phải đi tiếp sao?” Thiết Sơn có chút lo lắng hỏi.
Thiết Sơn vừa nói xong lời này, Ngụy Ngọc Lâm đã lạnh nhạt nhìn qua: “Công chúa không sao.”
“Công tử, làm sao ngài biết Công chúa không sao?” Đột nhiên Thiết Sơn ý thức được một vấn đề.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ta biết.”
“Về phần ngươi, nếu ngươi không muốn đi thì đào hố chôn mình đi, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon chính là kiếp sau rồi.” Ngụy Ngọc Lâm nhìn Thiết Sơn.
Thiết Sơn vội vàng câm miệng, không dám nhiều lời.
Tuy rằng Thiết Sơn nói linh tinh một chút nhưng đối với chuyện mà Ngụy Ngọc Lâm căn dặn vẫn chấp hành rất đúng hạn. Lúc này hắn ta chịu thương chịu khó tiến lên.
Đường không dễ đi cho lắm, mọi người mạo hiểm tuyết lớn rơi liên tục, khó khăn tiến lên.
Không bao lâu sau, trên mũ áo choàng của Ngụy Ngọc Lâm đã đọng một lớp tuyết, ngay cả trên lông mi của hắn cũng đông sương. Mỗi lần hắn hít thở đều có thể thở ra khói trắng mờ mịt.
Đi một hồi, Thiết Sơn lập tức trở nên hưng phấn: “Ôi, công tử, ngài xem con đường phía trước này, đúng lúc dễ đi hơn nhiều!”
“Giống như đã có rất nhiều người đi qua vậy, hơn nữa tuyết cũng được người khác dọn qua một lần, rất sạch sẽ!” Thiết Sơn không nhịn được giẫm chân ở chỗ ít tuyết.
Ngụy Ngọc Lâm đưa mắt nhìn xuống mặt đất, mở miệng nói: “Mau lên, Công chúa ở phía trước rồi.”
Đám người bọn họ đuổi theo. Về phần Tiêu Vũ lúc này đã mang theo các binh sĩ đi tới chỗ rãnh trời.
Bên này rãnh trời tuyết lớn rơi liên tục, bên dưới rãnh trời là nước chảy cuồn cuộn, về phần phía bên kia rãnh trời trông như thế nào, mọi người liếc thấy không rõ lắm, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đồi núi sa mạc.
Lúc mọi người nhìn thấy cây cầu độc mộc kia đều có chút ngây ngẩn cả người: “Chúng ta phải đi qua thế nào đây?”
Lúc này có người tinh mắt phát hiện: “Các ngươi có thấy không, bên trên này có một chút xích sắt, hình như có thể trượt qua theo xích sắt này!”
Trong lòng Tiêu Vũ âm thầm gật đầu, thật đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Cái này là nàng tới đây trước một bước lắp đặt vào buổi tối ngày hôm qua.
Vì lắp đặt thứ này mà suýt chút nữa nàng đã rơi vào trong rãnh trời rồi.
Đương nhiên... chỉ là suýt chút nữa mà thôi, bởi vì nàng có không gian, vào lúc gặp nguy hiểm có thể tiến vào không gian bất kỳ lúc nào, đương nhiên sẽ không thật sự ngã chết.
Có thể nói việc lắp đặt đường dây cáp và cáp treo đơn giản này đã tốn rất nhiều công sức của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ đi tới, dùng sức kéo sợi dây xích kia một cái, theo tiếng dây xích ma sát, một thiết bị đơn giản có thể ngồi vào đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Thật ra rất đơn giản, chỗ ngồi của người là một tấm ván gỗ dày, mọi người ngồi lên ván gỗ, sau đó lại thắt dây an toàn vào, thông qua kéo dây xích có thể sang đến bên kia của rãnh trời.
Thiết bị không tính là phức tạp, nhưng lắp đặt lại không phải là chuyện dễ dàng. Ít nhất trước Tiêu Vũ thì không ai có thể làm được.
Đương nhiên, cái này với Tiêu Vũ mà nói đã là loại đơn giản nhất. Thật ra nàng muốn bắt một cây cầu lớn, loại có thể cưỡi ngựa đánh xe đi qua ở giữa hai bên bờ này hơn.
Có điều đó là một công trình lớn, không phải là việc mà một mình Tiêu Vũ có thể hoàn thành được. Cái cáp treo dây xích đơn giản này đối với Tiêu Vũ mà nói thì khá thực tế.
Đã có cáp treo dây xích, rãnh trời vốn sẽ chết vài người lập tức trở nên dễ dàng hơn nhiều. Mọi người bắt đầu chuẩn bị đi qua từ nơi này.
Có điều lúc này Tiêu Vũ còn có chút hối hận, bởi vì dựa theo tính toán lúc trước thì sai dịch áp giải bọn họ tới nơi này coi như đã xong việc.
Dù sao không có sai dịch nào bằng lòng mạo hiểm tiến vào Ninh Nam. Đây cũng là lý do rất ít người hiểu biết về Ninh Nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận