Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 339: Nhất Định Là Vì Tình Yêu

.



Chương 339: Nhất Định Là Vì Tình Yêu
“Ta biết vì sao rồi, nhất định là vì tình yêu!” Thiết Sơn bổ sung nói.
Ngụy Ngọc Lâm đen mặt: “Câm mồm!”
“Túi Càn Khôn Lưỡng Cực ơi! Túi Càn Khôn Lưỡng Cực à! Sau khi quay về ta biết ăn nói với hương thân phụ lão thế nào đây?” Thiết Sơn tiếp tục nói.
Ngụy Ngọc Lâm trầm giọng nói: “Không phải ngươi nói vì tình yêu sao?”
“Đồ đưa cho Tiêu Vũ, sau này Tiêu Vũ gả cho ta, thế không phải quay về rồi sao?” Ngụy Ngọc Lâm kìm nén lửa giận qua loa với hắn ta.
Trong đầu của Thiết Sơn bỗng nhiên lóe lên ánh sáng: “Hình như đúng là có lí.”
“Công tử, vẫn là lòng dạ ngài cao thâm, vẫn là ngài nhìn xa trông rộng, thâm sâu khó dò!” Ngay tức thì Thiết Sơn bắt đầu nịnh nọt.
Lúc này Tiêu Vũ nào có biết tâm tư nhỏ, bí mật nhỏ của mình đã bị Ngụy Ngọc Lâm phát hiện từ lâu rồi.
Hình như Ngụy Ngọc Lâm không hề có ý muốn so đo tính toán với nàng.
Sau khi Tiêu Vũ đưa Yến Vô Hương đi thì nàng đã hoàn toàn yên tâm rồi.
“Đi thôi, nhân lúc trời tối, chúng ta đến chúc Tiết Thái thú phủ!”
“Đã lâu không gặp, ta nhớ chết đi được!” Tiêu Vũ đặc biệt muốn nói câu này với người Tiết phủ.
Bởi vì mỗi lần nàng đến Tiết phủ đều có một cảm giác như đón năm mới vậy.
Đương nhiên, Tiết Quảng Sơn có nhớ Tiêu Vũ không...
Vậy thì không ở trong phạm vi suy nghĩ của Tiêu Vũ rồi.
Với cái nhìn của Tiêu Vũ, chắc chắn là trong lòng của Tiết Quảng Sơn có nàng, cũng thường xuyên nhớ đến nàng.
Dù sao thì Tiết Quảng Sơn đâu thể nào quên đi việc Tiết phủ bị cướp sạch chứ?
Đương nhiên Tiết Quảng Sơn sẽ mãi mãi ghi nhớ Trộm Nồi Hiệp trong truyền thuyết rồi.
Hơn nữa đêm khuya mơ về, còn bởi vì nàng mà mất ngủ nữa cơ.
Sau khi Tiêu Vũ đến Tiết phủ, nàng lại bắt đầu càn quét một lần nữa.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Vũ làm chuyện này, khi bắt đầu vơ vét nàng lợi dụng thời gian, có được hiệu suất vô cùng cao.
Vừa dùng được một khắc, nàng đã vơ vét sạch sẽ gọn gàng Thái thú phủ to như vậy.
Hắc Phong đang ở bên ngoài Thái thú phủ đợi Tiêu Vũ.
Thấy Tiêu Vũ quay lại rất nhanh.
Hắc Phong hỏi: “Nhanh vậy sao?”
Tiêu Vũ khoanh tay mà đứng, vẻ mặt cao thâm khó đoán, nói ra một câu danh ngôn trong ‘người bán dầu’: “Vô tha, vi thục nhĩ.”*
*Trích từ “Người bán dầu” tác phẩm của Âu Dương Tu, nguyên văn câu này là “Ngã diệc vô tha, duy thủ thục nhĩ.” Nghĩa là: không có gì bí ẩn hết, chẳng qua là quen tay thôi.
Không có nguyên nhân nào hết, chính là quen tay hay việc!
Hắc Phong nói: “Phải rồi, Công chúa, vừa nãy ta đứng ở đây đợi người thì nhìn thấy Tiết Quảng Sơn lên một chiếc xe ngựa đi về hướng kia rồi.”
“Cũng không biết là đi làm gì, ta cứ cảm thấy có điều mờ ám.” Hắc Phong nói tiếp.
Nghe đến đây Tiêu Vũ có hơi nghi ngờ: “Vừa nãy ta vơ sạch Thái thủ phủ, đúng là Tiết Quảng Sơn không có ở trong phủ, ông ta đi làm gì rồi?”
“Chúng ta đi xem không phải là biết rồi sao?” Hắc Phong nói.
Tiêu Vũ đáp: “Đi!”
Một đường đi theo phương hướng Hắc Phong chỉ.
Chẳng mất bao lâu, Tiêu Vũ đã tìm thấy xe ngựa của Tiết Quảng Sơn.
Xe ngựa của Tiết phủ dừng trước của một trạch viện hoang phế.
Nói là hoang phế, bởi vì bức hoành của trạch viện kia đã cũ nát không chịu nổi.
Lúc này chiếc xe ngựa kia cũng được phu xe đánh đi, từ từ rời khỏi.
Tiêu Vũ và Hắc Phong hai người tìm một bức tường trèo lên.
Trèo lên một cái…
Tiêu Vũ nghe thấy tiếng đàn sáo loáng thoáng từ bên trong truyền ra.
“Nào, tấu nhạc!” Trong giọng nói già cỗi của Tiết Quảng Sơn lờ mờ có chút đáng khinh.
Tiêu Vũ nhún người tiến lên, đã lên trên nóc nhà.
Nàng lấy một mảnh ngói ra, nhìn vào bên trong...
Chỉ thấy ở trong phòng có thể dùng từ nguy nga lộng lẫy để hình dung.
Trang hoàng trong phòng không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với Thái thủ phủ!
Ha!
Lão cẩu Tiết Quảng Sơn này vậy mà sắp xếp một căn nhà ở bên ngoài! Xem ra là từng bị mình cướp sạch, có tâm nhãn rồi nên mới hiểu được đạo lí thỏ khôn có ba hang!
Lúc này Tiết Quảng Sơn đang ngồi trên ghế dựa, phía dưới có một nữ tử đang chậm rãi múa.
Tiêu Vũ vốn tưởng đây là vũ nương từ nơi nào đó.
Ai ngờ được nhìn kĩ mới thấy.
Tiêu Tiên Nhi!
Tiêu Vũ ngạc nhiên đến mức suýt hét thành tiếng.
Người Nam An Vương phủ mãi mà nàng không tìm thấy, tại sao lại ở trong Tiết phủ!
Còn Tiêu Tiên Nhi nữa, sao lại ở đây ca múa cho Tiết Quảng Sơn!
Nhưng rất nhanh, Tiêu Vũ đang nghĩ thông một đạo lí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận