Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 430: Truyền Tiêu Giáo

.



Chương 430: Truyền Tiêu Giáo
“Hơn nữa con lợn yêu này rất ham ăn, nó đã ăn sạch lương thực của ngươi từ lâu rồi, nếu không cũng đã chẳng thể ị ra nhiều phân heo như vậy đúng không?” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Lúc này Tiết Quảng Sơn mới muộn màng phản ứng lại: “Vậy nên năm nghìn lượng bạc của ta chỉ để bắt một con lợn? Thế chẳng phải là tốn tiền vô ích rồi sao?”
Tiêu Vũ nhìn Tiết Quảng Sơn: “Sao có thể là tốn tiền vô ích được? Nếu ta không bắt con lợn yêu này, ngươi cũng không sống được tới ngày mai!”
Lưu Canh thấy Tiết Quảng Sơn còn muốn nói thêm thì quát lớn: “Mau câm miệng lại đi! Nếu đắc tội đại sư, đại sư chào hỏi người của Địa phủ một tiếng, ngươi sẽ không có quả ngon để ăn đâu!”
“Đại sư, đại sư! Cô nãi nãi! Người khoan đi đã, chờ ta một chút, ta có lời muốn nói với người!” Lưu Canh thấy Tiêu Vũ đã rời khỏi thì dưới bàn chân như đạp Phong Hỏa Luân mà đuổi theo.
“Ngươi còn có chuyện gì nữa?” Tiêu Vũ lạnh giọng hỏi.
Lưu Canh vội vàng nói: “Không phải đại sư đã nhận lời trích phần trăm cho ta sao?”
Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy. Yên tâm đi, ta đã thông báo với Địa phủ gia tăng tuổi thọ cho ngươi.”
Lưu Canh vô cùng thỏa mãn.
“Đại sư, ngươi có bản lĩnh như vậy, vì sao không thu môn đồ ở khắp nơi?” Lưu Canh hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Ta bận rộn nhiều việc.”
“Nếu đại sư không thể phân thân, ta có thể giúp đại sư quản lý. Chi bằng đại sư thành lập một giáo hội, đến lúc đó tự nhiên sẽ có tín đồ cung phụng đại sư.” Lưu Canh tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nhìn Lưu Canh, phát hiện đầu óc của tên Lưu Canh này vẫn rất sáng dạ.
Tiêu Vũ gật gù: “Đây cũng là một ý tưởng không tồi.”
Tiêu Vũ không ngờ rằng sau khi mình đi tới cổ đại chẳng những phải phát triển đa cấp mà còn phải giả thần giả quỷ lừa gạt người.
Có điều cổ nhân rất kính sợ quỷ thần, nếu mình có thể trở thành tín ngưỡng của một số người cũng có thể không cần tốn công sức đã có được một đám tín đồ, chờ lúc khai chiến với Vũ Văn gia, những người này cũng sẽ trở thành con bài tẩy của mình!
Lưu Canh vội vàng nói: “Vậy đại sư, giáo này của chúng ta phải xưng hô thế nào?”
“Bây giờ có ba nhà Phật Đạo Nho, nhà của chúng ta tên gì?” Lưu Canh rất nghiêm túc.
Tiêu Vũ thuận miệng nói: “Cứ gọi là Truyền Tiêu* đi.”
(*Bán hàng đa cấp)
“Truyền... Tiêu?” Lưu Canh suy ngẫm.
Sau đó ông ta vỗ tay nói: “Chuyện truyền giữa nhân gian, vút lên chín tầng trời, dưới thông Địa phủ, trên bẩm Thần quân, cái tên này đúng là khí thế!”
Tiêu Vũ: “...”
Thật ra nàng muốn nói, ý của Truyền Tiêu chính là truyền... Tiêu. Tiêu trong hoàng tộc Tiêu thị.
Để Tiêu giáo truyền tới khắp nơi trên đất nước, phát triển đông đảo tín đồ, bắt đầu mọc lên như nấm giống như sự nghiệp đa cấp và sự nghiệp tạo phản của nàng.
Có điều hình như cách nói này của Lưu Canh dễ lừa gạt người khác hơn.
Về phần có người hỏi, không sợ có người liên hệ Truyền Tiêu giáo này với hoàng tộc Tiêu thị sao?
Tiêu Vũ tỏ vẻ, ai có thể nghĩ tới hoàng tộc Tiêu thị xuất hiện nhân tài bác học như nàng chứ?
“Vậy được rồi, cứ gọi là Truyền Tiêu giáo, có điều giáo này không thể để cho ngươi làm chủ sự.” Tiêu Vũ nhìn Lưu Canh.
“Ta chỉ có thể phong ngươi làm sứ giả, về phần có thể nâng cao một bước hay không phải xem chính bản thân ngươi có thể hối cải làm người mới, vứt bỏ tác phong lúc trước, làm người thật tốt không!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Lưu Canh vội vàng giơ tay lên thề với trời: “Ta thề! Ta đã bắt đầu bỏ ác theo thiện từ lâu rồi. Bây giờ ta đang cứu tế nạn dân Tế Bắc bọn ta, cuộc sống của dân chúng Tế Bắc quận tốt hơn dân chúng ở những nơi khác nhiều! Nếu người không tin có thể đi xem thử.”
Tiêu Vũ ghi nhớ chuyện này trong lòng, sau đó quyết định chọn mấy người, chủ yếu giúp mình làm chuyện này.
Lúc trước Tiêu Vũ còn cảm thấy bên trong căn cứ của mình nhân tài đông đúc, nhưng hiện tại nàng vừa quay đầu lại nhìn một cái mới phát hiện người mình có thể sử dụng được cũng không nhiều!
Hơn nữa việc cần làm quá nhiều, đám thuộc hạ đều bận rộn nhiều việc!
Lúc trước người của Hắc Phong trại bị phái đi, dùng danh nghĩa sơn trại chiêu binh mãi mã.
Quỷ Mặt Đen chịu trách nhiệm bàn bạc với thương hội Ám Ảnh lâu, cứu tế dân chúng.
Liễu Sơn và Mạnh Thường phải luyện binh.
Về phần Sở Duyên thì chịu trách nhiệm xây dựng giếng ngầm.
Tống Kim Ngọc thân là Hộ bộ Thượng thư phải quản lý tất cả các hạng mục chi tiêu trong căn cứ, gảy bàn tính tạch tạch.
Tạ Vân Thịnh ở trong căn cứ cũng bận rộn cả ngày không thấy bóng dáng.
Nhân tài! Nhân tài! Tiêu Vũ phát hiện mình thật sự quá thiếu nhân tài!

Bạn cần đăng nhập để bình luận