Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 590: Chỉ Là Nước Thôi, Rất Ngon

.



Chương 590: Chỉ Là Nước Thôi, Rất Ngon
Thấy trên người Khổng tú tài nổi gân xanh, mạch máu hiện ra, Tiêu Vũ yên lặng lùi về sau một bước. Đây là muốn biến thân thành người khổng lồ xanh sao?
Tô Lệ Nương mỉm cười nhìn Khổng tú tài: “Vị tráng sĩ này, e rằng ngươi đã hiểu lầm rồi, bọn ta không phải người xấu gì.”
“Thật ra ta là cung nữ bên cạnh bệ hạ, bây giờ gọi ngươi qua đây là bệ hạ kêu ngươi phối hợp với ta nghiên cứu chế tạo thuốc, ngươi phải ngoan ngoãn phối hợp!” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.
“Ngươi... các ngươi là người của bệ hạ?” Đầu óc Khổng tú tài không tốt cho lắm, hắn ta ngơ ngác mà hỏi.
Tô Lệ Nương nói: “Ngươi xem ta xinh đẹp như vậy, ngoại trừ Thiên tử thì ai có thể xứng được với ta chứ?”
Lời nói này rất kiêu ngạo. Nhưng sự thật đúng là như thế.
Đầu óc Khổng tú tài vốn đã không đủ dùng, bị Tô Lệ Nương lừa gạt như vậy thì đã gần như bị lừa.
Khổng tú tài lập tức nói: “Hi sinh thân mình cho bệ hạ, đến chết mới dừng!”
Nói xong Khổng tú tài uống nước linh tuyền kia.
Sau khi hắn ta uống xong, Tiêu Vũ nhìn hắn ta hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Khổng tú tài nói: “Chỉ là nước thôi, rất ngon.”
Tiêu Vũ: “...”
Xem ra thứ này dùng nước linh tuyền không thể giải độc được.
Chuyện này phiền phức rồi đây.
Tiêu Vũ kêu người dẫn Khổng tú tài đi, giao cho lang trung cẩn thận xem xét. Về phần những người khác thì ngồi cùng nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hắc Phong nói: “Mụ nội nó, sợ cái gì chứ. Công chúa, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, cho dù là ác quỷ thì ta cũng chém! Ta mang theo các huynh đệ chém bọn chúng!”
Tiêu Vũ nhìn Hắc Phong: “Hở chút lại muốn chém người...” Coi mình là người trong giang hồ hả?
Đương nhiên, câu nói sau cùng Tiêu Vũ không nói ra mà là sửa lời bảo: “Như vậy không văn minh.”
“Tất cả mọi người là nạn nhân, không phải vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất đừng gây ra thương vong quá lớn.” Tiêu Vũ bổ sung.
Tiêu Dục tràn đầy đồng cảm: “A Vũ suy tính chu đáo, ngươi nhân từ như vậy, suy cho cùng là giống phụ hoàng.”
Quỷ Mặt Đen tiếp tục nói: “Bắt giặc phải bắt vua trước, Công chúa điện hạ, chi bằng chúng ta trà trộn vào đại doanh của quân địch, bắt Khang Vương!”
Tiêu Vũ cũng có ý nghĩ này.
Chỉ là đáng tiếc lúc không gian của nàng thu người, nếu như người bị thu vào có ý nghĩ chống cự thì sẽ thất bại trong gang tấc, hơn nữa còn bại lộ. Nếu không nàng suy nghĩ một cái, hoàn toàn có thể bắt được Khang Vương. Hơn nữa bắt được Khang Vương rồi, Vũ Văn Phong chỉ cần mở miệng là sẽ có nhiều Vương gia nữa đến.
Về phần Vũ Văn Phong?
Nhất định sau lưng Vũ Văn Phong còn có cao nhân.
Không moi được cao nhân này ra, Tiêu Vũ vẫn chưa muốn diệt trừ Vũ Văn Phong.
Nếu người phía sau màn bắt đầu lẩn trốn, sau này âm thầm tính kế nàng thì phiền phức rồi!
Tiêu Vũ nói: “Chúng ta bàn bạc kỹ hơn.”
“Cho dù người của Vũ Văn Phong trúng độc, bọn chúng nói gì nghe nấy, đều biến thành tử sĩ thì cũng phải ăn cơm đúng không?” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Vừa rồi lúc nàng kiểm tra Khổng tú tài kia đã phát hiện Khổng tú tài kia vẫn là người sống. Nếu là người sống thì phải ăn cơm.
“Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói bụng đến phát sợ!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Chúng ta sẽ chờ ở chỗ này. Đợi đến khi bọn chúng không chịu nổi, qua sông trước thì bọn chúng sẽ thua.” Tiêu Vũ nói tiếp.
Chủ động tấn công, một mình nàng không thể chống lại thiên quân vạn mã. Đến lúc đó vẫn là hai quân đánh nhau kịch liệt.
Nhưng nếu phòng thủ... Tiêu Vũ không muốn khoác lác, là con trâu kia tự muốn bay lên trời.
Không nói tới những chuyện khác, chỉ nói việc dùng không gian để đào đất lên, làm ra mấy cái hố to để quân địch rơi xuống, việc này đối với Tiêu Vũ mà nói cũng là chuyện dễ dàng!
Tóm lại, phòng thủ đối với Tiêu Vũ cực kỳ vững chắc.
Lúc này Tiêu Vũ nhìn nước sông cuồn cuộn kia, tay thò vào trong nước sông, bắt được một con cá lớn.
“Chúng ta ăn cá nướng!” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Mọi người thấy Tiêu Vũ như vậy thì hoàn toàn bội phục.
Sự phóng khoáng và khí phách này của Công chúa không phải là thứ mà người thường có thể có được.
Tiêu Dục nhìn muội muội nhà mình, trong lòng vậy mà cũng có một loại cảm giác yên tâm khó hiểu.
Nếu là lúc trước, chắc chắn hắn ta sẽ không cảm thấy có một ngày bản thân lại phải dựa vào muội muội bảo vệ. Nhưng bây giờ... hắn ta không hề có tiền đồ mà nghĩ, A Vũ có bản lĩnh như thế, hắn ta cũng có thể thả lỏng một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận