Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 217: Hồ Tiên Nương Nương Mua Gỗ

.



Chương 217: Hồ Tiên Nương Nương Mua Gỗ
Tiêu Vũ lấy ra một túi tiền, ném cho lý trưởng: “Đây là khoản còn lại.”
“Nếu đã trống không, các ngươi có thể đốn thêm một ít tích trữ, nói không chừng ta còn đến nữa.” Tiêu Vũ nói xong thì rời khỏi viện tử này.
Lý trưởng rất lấy làm lạ, nàng nói vậy là có ý gì? Nhưng ngay sau đó Tống lý trưởng lập tức hiểu ý của Tiêu Vũ rồi!
Bởi vì hôm sau trời vừa sáng, Tống lý trưởng phát hiện đám người Tiêu Vũ và Hắc Phong đã rời khỏi, ngay cả số gỗ kia cũng đã bị người chuyển đi. Quả thật là thần không biết quỷ không hay!
“Lý trưởng, ngươi có phát hiện hay không... Số gỗ này không hề có dấu vết bị di chuyển? Bọn họ chuyển đi thế nào?” Một thôn dân nhỏ giọng hỏi.
Lý trưởng nhìn thoáng qua, lập tức cảm thấy kinh sợ tới cả người đổ mồ hôi. Trong nháy mắt lý trưởng lập tức nhớ tới một vài câu chuyện chí quái*. Đây không phải là các đại nhân hồ tiên trong núi tới mua đồ đấy chứ?
(*Một thể loại truyện, kể về những câu chuyện kỳ quái được lưu truyền trong dân gian.)
Ông ấy có chút căng thẳng, vội vàng trở về kiểm tra tiền, phát hiện bạc vẫn là bạc, vàng vẫn là vàng, lúc này mới yên tâm lại. May mà không phải dùng phép thuật biến ra, nếu không thì lỗ to rồi...
Tống lý trưởng vội vàng quỳ xuống đất, thành kính cầu xin: “Hồ tiên nương nương trên cao, nhất định bọn ta sẽ không nói ra bí mật của người, xin người phù hộ Kháo Sơn thôn bọn ta mưa thuận gió hòa, thôn dân mỗi năm đều có dư.”
Tiêu Vũ nào biết Tống lý trưởng kia lại cho thêm nhiều cảnh như vậy? Nàng đã mang theo đám người Hắc Phong nhanh chóng quay về Ninh Nam rồi.
Lúc nghỉ ngơi trên đường, Hắc Phong đi tới trước mặt Tiêu Vũ, muốn nói lại thôi.
Tiêu Vũ nhìn Hắc Phong: “Có lời gì muốn nói à? Nói thẳng đi.”
Hắc Phong có chút thận trọng hỏi: “Công chúa, ta có thể hỏi người một chuyện không? Sao số gỗ lúc trước lại vèo một cái đã biến mất vậy?”
Tiêu Vũ biết nhất định Hắc Phong sẽ tò mò. Nàng muốn vận chuyển vật tư đến Ninh Nam thì không thể nào lừa gạt tất cả mọi người, dù sao cuối cùng những vật liệu này cũng phải chia cho mọi người dùng.
Việc này mà không giải thích rõ ràng thì trái lại càng khiến mọi người tò mò hơn.
Thấy Tiêu Vũ không nói lời nào, Hắc Phong có chút căng thẳng: “Công chúa, nếu là bí mật gì không tiện cho ta biết, ta sẽ không hỏi nữa.”
Tiêu Vũ lập tức lấy cái kim đăng kia từ trong lòng ra, mở miệng nói: “Ngươi xem.”
Hắc Phong có chút ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”
Tay Tiêu Vũ khẽ nhúc nhích, một thỏi vàng từ bên trong rơi xuống. Ngay sau đó, Tiêu Vũ lại thu thỏi vàng vào bên trong đèn thần. Đám người Hắc Phong thấy cảnh tượng như vậy thì đều trợn tròn mắt.
Đây là thần tích gì vậy!
“Công chúa, đây là thủ thuật che mắt gì thế?” Hắc Phong thấp thỏm bất an mà hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Không phải thủ thuật che mắt, cái đèn thần này có thể chứa đồ, tương đương với một nhà kho di động, gỗ lúc trước bị thu vào bên trong.”
Nói đến đây, Tiêu Vũ bổ sung một câu: “Đây chính là bí mật lớn nhất của chúng ta, tuyệt đối không được để người khác biết. Nếu truyền ra ngoài...”
Tiêu Vũ dừng lại một chút: “Cứ dựa theo quân pháp lúc trước của Đại Ninh mà xử lý.”
Quân pháp này chính là loạn côn đánh chết.
Hắc Phong giật mình một cái, lập tức hai mắt ướt át nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa, bí mật lớn như vậy mà người lại dễ dàng nói cho ta biết như thế sao?”
Tiêu Vũ cười híp mắt bảo: “Bởi vì ngươi là người một nhà, ta rất tín nhiệm ngươi.”
“Hắc Phong, ngươi chính là Thống lĩnh hộ vệ của ta, là người thân cận nhất với bổn Công chúa.” Tiêu Vũ bổ sung thêm.
Lúc này Hắc Phong đã muốn khóc thành tiếng, hắn ta lập tức nói: “Công chúa! Người yên tâm, nhất định ta sẽ giữ bí mật này tới chết!”
“Về phần các huynh đệ của ta, nếu có kẻ nào nói lung tung, không cần Công chúa lên tiếng, ta chính là người đầu tiên chém bọn chúng!” Hắc Phong trầm giọng nói.
Tiêu Vũ nói: “Các ngươi chỉ cần trung thành với ta, yên tâm đi theo ta, sau này nhất định ta sẽ mang theo các ngươi cưỡi ngựa quý đi dạo trên đường phố Thịnh Kinh! Khiến cho tất cả mọi người đều biết các ngươi chính là công thần của hoàng tộc Tiêu thị ta!”
Lúc này Hắc Phong đã cảm động khóc không thành tiếng. Từ trước đến nay hắn ta chưa từng nghĩ rằng một tên thủ lĩnh sơn tặc nhỏ bé như mình vậy mà lại được Công chúa để ý và tín nhiệm như vậy.
“Công chúa, Hắc Phong ta nói lời giữ lời, nhất định ta sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ Công chúa!” Hắc Phong trầm giọng nói.
Tiêu Vũ ấm áp bảo: “Ta muốn tính mạng của các ngươi làm gì? Ta muốn các ngươi thật tốt, sau này cùng ta nghênh đón một thái bình thịnh thế mới.”
Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người nghiêm túc, trong ánh mắt nhìn Tiêu Vũ tràn đầy sùng bái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận