Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 250: Mua Trứng Gà Tặng Gà Con

.



Chương 250: Mua Trứng Gà Tặng Gà Con
Tiêu Vũ nói: “Bây giờ chuyện chúng ta cần làm chính là chờ bọn chúng tới.”
Tiêu Vũ lại lấy một cái loa lớn ra.
“Đây là thứ gì?” Mọi người tiến lại gần, vô cùng tò mò hỏi.
Tiêu Vũ cười híp mắt: “Hôm nay cho các ngươi biết cái gì gọi là khoa học kỹ thuật.”
Nói xong Tiêu Vũ lập tức ấn một cái nút trên đó.
“Mua trứng gà tặng gà con, mua trứng gà tặng gà con!” Bên trong loa lớn truyền ra tiếng một bác gái căng họng hét.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Mua trứng tặng gà con?
Tặng gà con gì vậy?
Tiêu Vũ có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, lại ấn một cái, giọng nói truyền ra từ bên trong, chính là khí thế thiên quân vạn mã. Đây là Tiêu Vũ đã ghi lại được trong lúc mọi người luyện binh ở căn cứ ốc đảo.
Cái loa lớn này... nàng tìm được trong siêu thị, ở gần quầy hàng bán trứng gà, có lẽ là hoạt động khuyến mãi nào đó của cửa hàng mới khai trương.
Bình thường siêu thị đều có thông báo lặp đi lặp lại, nhưng một số nhân viên tiếp thị vì thành tích của mình cũng sẽ thể hiện một số bản lĩnh. Cái loa này, nhìn như vô bổ, nhưng hôm nay đúng lúc dùng được.
“Vừa rồi hình như ta nghe thấy giọng của Sở Duyên, Sở tướng quân sẽ không lao từ bên trong ra chứ?”
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Hắc Phong: “Ý tưởng hay lắm!”
Chỉ là đáng tiếc, đây không phải là chuyện nằm mơ giữa ban ngày sao?
Tiêu Vũ giải thích một chút: “Đây là một thứ dùng để thu âm, bên trong có thể phát ra các loại âm thanh. Đợi lát nữa chúng ta sẽ dùng thứ này hù dọa bọn chúng!” Tiêu Vũ cười híp mắt.
Tiêu Vũ lần này không định dùng máy bay không người lái. Một chiêu sách mà dùng nhiều thì cũng chán chứ? Hơn nữa, lỡ như gặp phải người không tin tà ma thì chẳng phải phiền rồi sao?
Lúc này Kim Sơn và Ngân Sơn kêu gào ở cửa thành một phen nhưng Dự quận vốn không có người đi ra. Mấy trăm người bọn chúng đương nhiên không thể tấn công.
Bọn chúng chỉ có thể la hét: “Nói cho các ngươi biết, ngày mai trước chạng vạng tối, nếu không giao mấy người kia ra đây thì Dự quận này đừng hòng giữ nữa!”
Sau khi để lại những lời lẽ hung ác, bọn chúng chuẩn bị trở về sơn trại, tốc độ trên đường về cũng rất nhanh.
Lúc sắp đến sơn trại, chỗ chân núi có một vùng đất bằng phẳng, bọn chúng lại càng không giảm tốc độ. Năm trăm người, chỉ trong chốc lát, đã có hơn một trăm người rơi vào.
Đám người Tiêu Vũ trốn trong bóng tối tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Tiểu Lâm Tử lại bắt đầu nịnh bợ: “Kế của Công chúa tuyệt quá!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Tiêu Vũ mang theo nụ cười khiêm tốn: “Thường thôi, Công chúa của chúng ta có rất nhiều thủ đoạn, sau này dẫn các ngươi từ từ mở mang kiến thức.”
Vẫn còn một số người chưa té xuống đang định kéo người phía dưới lên.
Nhưng cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng của binh sĩ: “Xông lên cho ta! Xông lên!”
Âm thanh này càng lúc càng gần, chỉ cần nghe giọng đã đã biết có không ít người!
Cùng lúc đó, dưới hố truyền đến giọng của một người: “Đi mau! Đi mau, nhất định là binh mà Thái thú Dự quận kia mời đến phục kích chúng ta!”
“Sao có thể được, không phải nói Thương Ngô sẽ không phái binh sao?”
“Sao lại không thể! Đây là một cái bẫy!” Người nọ lại nói.
Tất cả mọi người đều người ngã ngựa đổ, người đầy bùn nhão, không thể phân biệt được ai là ai. Hơn nữa sơn trại này nhiều người, không phải ai cũng biết nhau.
Lúc này hai vị trại chủ còn ở phía trên, không dám chậm trễ. Một người trong số họ ra lệnh: “Rút về núi trước đã!”
Ở vùng bình nguyên này, nếu bị vây công, vậy thì cũng chỉ có thể bó tay chịu trói.
“Các huynh đệ! Đợi bọn ta nhất định sẽ trở về cứu các ngươi!” Kim Sơn nói xong, lập tức mang theo mọi người vội vã rời đi.
Tiêu Vũ cưỡi ngựa mang theo loa lớn, đuổi theo thẳng một đường. Nhìn những người đó bị mình đuổi chạy về sơn trại như lùa heo, sau đó nàng lại quay đầu nhìn chiến lợi phẩm của mình.
Trong hố có không ít người, bị ngã xuống như vậy đã mất đi tâm trí.
Sau khi Tiêu Vũ đến, sai bảo: “Dẫn người lên đây!”
Ngay lúc này, Tiêu Vũ lại một lần nữa nghe được âm thanh binh sĩ lao tới.
Liễu Sơn tung người một cái, nhảy từ trong hố lên. Thì ra người vừa rồi tạo ra hỗn loạn dưới đáy hố là hắn.
Hắn là giáo đầu của mấy chục vạn cấm quân, đương nhiên lên khỏi hố rất dễ dàng, còn về những người khác... lại không có thân thủ tốt như vậy.
Nghĩ cũng đúng, giáo đầu của mấy chục vạn cấm quân thì giá trị vũ lực có thể so sánh với mấy tên tiểu lâu la bình thường sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận