Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung

Chương 926: Đám Thổ Dân

.



Chương 926: Đám Thổ Dân
Tiêu Vũ vẫn nhìn xung quanh, cũng làm ra vẻ yếu đuối, ngã sang một bên.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng hoảng sợ, đưa tay đỡ Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ thấp giọng nói: “Bây giờ chúng ta nên trúng độc, ngã xuống với ta.”
Ngụy Ngọc Lâm dựa Tiêu Vũ ngồi dựa vào lồng sắt.
Ai ngờ cơ thể Tiêu Vũ lăn một vòng, vậy mà nằm thẳng dưới đất, thoạt nhìn rất giống một người không còn sống được bao lâu nữa.
Tiêu Vũ cách lồng cho mọi người một ánh mắt.
Những người nhìn thấy đều giống với Tiêu Vũ, dứt khoát ngã xuống.
Tiêu Vũ biết nhất định trong cái bẫy này có giấu độc, ví dụ như cái lồng này được làm từ một loại gỗ có gai, bị đâm trúng có lẽ phải trúng độc.
Còn sợi dây thừng kia nữa, trên sợi dây cũng có một chút gai nhỏ.
Người âm thầm ra tay này đúng là đủ xấu xa!
Lương tâm quá xấu rồi!
Lúc này Tiêu Vũ đã quên mất lúc trước mình cũng từng dùng bẫy để đối phó với người khác.
Đương nhiên, cho dù Tiêu Vũ nhớ rõ thì nàng cũng sẽ không cảm thấy việc mình làm có gì sai.
Người nàng đối phó đều là người xấu cướp bóc đốt giết.
Còn bọn họ thì chỉ đi ngang qua nơi này, nghỉ ngơi ở đây, vậy mà lại bị người khác mai phục sao?
Bây giờ Tiêu Vũ đã khẳng định người âm thầm ra tay kia nhắm vào cả đội ngũ bọn họ, về phần Hắc Phong à? Chỉ là xui xẻo trở thành mồi nhử mà thôi.
Cho dù không có Hắc Phong thì cũng sẽ có những người khác.
Câu một lần không được, vậy nhất định những người này vẫn sẽ nghĩ cách tiếp tục âm thầm bắt cóc.
Một ngày nào đó có thể một mẻ hốt gọn bọn họ.
Sở dĩ lần này Tiêu Vũ phải chủ động nằm thẳng chủ yếu là vì tuy rằng chất độc này mạnh, nhưng hầu hết mấy người bọn họ quanh năm đi theo bên cạnh Tiêu Vũ, sử dụng nước linh tuyền, tố chất thân thể đã được thay đổi từ lâu rồi.
Độc bình thường thật sự không hạ gục bọn họ được.
Về phần người trúng độc vừa rồi là Mạc Hải. Hai huynh đệ Mạc Sơn và Mặc Hải là gần đây mới đi theo bên cạnh Tiêu Vũ, thời gian sử dụng nước linh tuyền còn ít.
Bây giờ nếu bọn họ đều tỏ ra không trúng độc, nhất định sẽ khiến cho người trong bóng tối cảnh giác, làm người này không dám xuất hiện.
Vì vậy hiện tại Tiêu Vũ phải phối hợp diễn xuất với bọn họ.
Mắt thấy hầu hết mọi người trong đội ngũ của Tiêu Vũ đã nằm thẳng.
Trong bụi cỏ xung quanh truyền tới tiếng ồn ào, kế tiếp một tiếng huýt sáo vang lên.
Sau đó chính là... mười mấy cái chổi lông gà xuất hiện.
Đúng vậy, nếu không sao lại nói là cách nhìn của anh hùng cơ bản đều giống nhau chứ.
Hai chủ tớ Tiêu Vũ và Hắc Phong coi như đã có cùng một suy nghĩ rồi.
Hắc Phong la hét: “Là mấy tên Chổi Lông Gà này! Là bọn chúng bắt ta! Đêm qua suýt chút nữa đã dọa chết Hắc gia gia ta rồi! Ta đang ngồi ở đó đi ngoài, bọn chúng trói ta lại, cũng không sợ bị thối chết!”
“Công chúa, người nhất định phải cứu ta đó!” Hắc Phong la hét.
Tiêu Vũ nhìn về phía Hắc Phong: “Ngươi im lặng một chút đi!”
Hắc Phong giãy giụa: “Ta không im, ta không im!”
Tiêu Vũ: “Chuyện Công chúa ta nói với ngươi đều là chuyện tốt.”
Hắc Phong la hét: “Giả thần giả quỷ với Hắc gia gia ta, ta thật sự muốn dùng rìu to bản của... Ơ, rìu của ta?”
Tiêu Vũ quay đầu lại, nhìn lên trên người những thổ dân kia.
Lúc này một người lớn tuổi một tay xách một cây rìu, về phần trên cổ... ồ, còn đeo một bộ xương khô.
Tiêu Vũ nhìn thấy thì rất căng thẳng.
Thế này là học Sa Ngộ Tĩnh ở Lưu Sa hà hả? Còn đeo đầu lâu trên người.
Cái đầu lâu kia không lớn, nho nhỏ, những vẫn rất đáng sợ.
Tiêu Vũ vẫn luôn cảm thấy mình rất biến thái nhưng không ngờ rằng vậy mà có người còn biến thái hơn mình.
Những thổ dân kia vừa la hét vừa đi tới trước mặt mọi người.
Mắt thấy đã dẫn hết người bố trí mai phục ra.
Tiêu Vũ lập tức chuẩn bị chờ cơ hội hành động.
Để những thổ dân này biết, cái gì gọi là thợ săn cao siêu chân chính đều dùng dáng vẻ con mồi để xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, thổ dân cầm rìu to bản kia mở miệng: “Các ngươi là ai?”
Tuy rằng giọng nói này có khẩu âm kỳ lạ, nhưng Tiêu Vũ vẫn hiểu.
Đây chẳng phải là ngôn ngữ thường dùng của những nơi như Bắc Ngụy và Đại Ninh sao?
Thế nên sao những người này lại nói tiếng Đại Ninh?
Phong Hải chủ vô cùng hoảng sợ: “Đệch, người này biết nói chuyện đó! Còn có thể giao tiếp với chúng ta.”
“Đây là trí giả trong bộ lạc của bọn ta, đương nhiên biết nói chuyện rồi!” Lúc này một thiếu niên trẻ tuổi mở miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận